*

Bạn đang xem: 4 câu thơ cuối bài quê hương

chọn lớp tất cả Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
lựa chọn môn toàn bộ Toán trang bị lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử hào hùng Địa lý Tin học technology Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử vẻ vang và Địa lý thể dục Khoa học thoải mái và tự nhiên và xã hội Đạo đức bằng tay Quốc phòng bình yên Tiếng việt Khoa học tự nhiên
tất cả Toán đồ dùng lý Hóa học sinh học Ngữ văn giờ anh lịch sử Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử dân tộc và Địa lý thể thao Khoa học tự nhiên và thôn hội Đạo đức thủ công bằng tay Quốc phòng an toàn Tiếng việt Khoa học thoải mái và tự nhiên

Xem thêm: Stt Tự Chúc Sinh Nhật Mình Tuổi 17, Dành Tặng Tuổi 17, Stt Tự Chúc Mừng Sinh Nhật Bản Thân Mình

*

*

*

bn tham khảo

Bài thơ “Quê hương” của Tế hanh là trong những bàithơ hayvà rực rỡ về chủ thể quê hương, rất nổi bật trong bài xích thơ đó là nỗi lưu giữ về quê nhà của tác giả. Cô đọng trong tư câu thơ cuối chính là nỗi lưu giữ thương da diết, trong xa phương pháp nhưng người sáng tác vẫn luôn luôn một lòng hướng về quê hương.

là 1 người con nên xa quê hương, Tế khô cứng là một tình nhân quê hương, ngôi làng mạc chài của chính mình và vào lòng luôn luôn canh cánh một nỗi ghi nhớ về quê hương. Quê hương ở vào ông là hình ảnh mái xã chài ven bờ biển “cách biển khơi nửa ngày sông”, là gần như con bạn mặn mòi vị biển khơi cả, là hình hình ảnh con thuyền với cánh buồm rẽ sóng chạy ra khơi. Nhưng tất cả những hình ảnh đó chỉ với trong kí ức, vào nỗi nhớ của tác giả, mà người sáng tác đã nên thổ lộ vào khổ cuối bài thơ:

“Nay xa giải pháp lòng tôi luôn tưởng nhớ…

Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!”

tức thì câu trước tiên tác mang đã khẳng định nỗi nhớ của mình khi tại một nơi xa hướng về quê hương. Dù cần xa cách quê hương nhưng không vì đó mà làm mờ nhạt đi tình yêu quê hương trong ông, ngược lại ông “luôn tưởng nhớ”, sẽ là nỗi nhớ luôn luôn thường trực và xuyên suốt trong thâm tâm ông. Người sáng tác nhớ về “Màu nước xanh, cá bạc, dòng buồm vôi”, đó là những hình ảnh quen thuộc, gắn liền với người dân miền biển. Màu nước biển trong xanh nơi những phi thuyền giương cánh buồm vôi white thâu góp gió rẽ ra hải dương khơi, tìm về những mẻ cá tệ bạc sau bao gian khó mưa nắng cùng hiểm nguy, vất vả. Đó là color của thiên nhiên, thuốc nước xanh, màu sắc cá bạc và white color vôi của cánh buồm. Tất cả đã được ăn sâu trong trí nhớ và trung ương hồn của tác giả. Thấp thoáng nơi nào đó ta vẫn thấy hình ảnh người dân chài, bởi luôn luôn phải có con fan trong hình ảnh “Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi”. Đâu đó trong tiềm thức trong phòng thơ, vẫn hình dung ra cảnh sinh hoạt đánh bắt cá cá của tín đồ dân quê hương, họ đã ngày đêm ra khơi đánh bắt với sự hăng say và ý thức yêu lao động, lái những chiến thuyền vươn ra biển lớn cả, chống chọi với sóng gió và thử thách của đại dương không bến bờ để rồi từ bỏ đó tiếp thu những mẻ cá nặng trong niềm vui hân hoan. Dù tại 1 nơi xa, không thâm nhập vào buổi giao lưu của dân buôn bản chài nhưng người sáng tác vẫn cảm nhận rất rõ ràng sức sống mạnh mẽ của con tín đồ nơi đây. Cuối cùng, nỗi lưu giữ của tác giả đã trào dưng niềm xúc động bằng câu thốt lên “Tôi thấy nhớ chiếc mùi nồng mặn quá”. Phải gồm sự gắn bó thâm thúy và tình yêu đậm đà với ngôi làng mạc chài này lắm, người sáng tác mới gồm có cảm nhận tinh tế, cách biểu đạt đầy chân thật và thơ mộng như thế. “Cái mùi hương nồng mặn” ấy đó là mùi của đại dương cả, của vị xa xôi nồng thở trong thân hình fan dân trai tráng, của hóa học muối thấm trong thớ gỗ nhỏ thuyền. Tác giả nhớ toàn bộ những thứ đó đó là đang thốt lên nỗi ghi nhớ khôn nguôi về quê hương.

Qua đoạn thơ cuối của bài thơ “Quê hương”, ta thấy được cảm xúc mạnh mẽ của tác giả được bộc lộ qua những hình ảnh, cách diễn tả và lời than thở ở trong nhà thơ. Tác giả đã cảm thấy về quê nhà mình không chỉ có bằng đều cảm giác bên phía ngoài mà còn bằng cả chiều sâu trọng điểm hồn, điều đó đã góp phần biểu thị cảm xúc trữ tình của tác giả trong bài thơ này.