Mở cửa, vọt vào phòng tắm để tắm rửa và đánh răng. Tôi cẩn thận gấp quần áo mà gia đình Cullen đưa rồi đặt quý phái một bên, định giặt sạch rồi trả lại mang đến bọn họ. Cả chiếc quần lót ấy cũng trả đi, mặc dù rất xấu hổ.

Bạn đang xem: Ánh mặt trời sáng lạn


Tôi lấy áo sơ mi chữ T cũ nát rộng thùng thình ra để làm áo ngủ, rồi mặc một chiếc quần đùi vào mới chạy lên tầng vọt vào phòng ngủ. Không để ý đến mái tóc dài ướt đẫm, xốc lên chiếc chăn mà sáng không kịp gấp, chùm kín chăn, ngủ.

Mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu đau đến mức như muốn vỡ ra, tôi cầm lấy tóc, phát hiện nó vẫn còn ẩm. Bên ngoài cửa sổ là mưa và đêm tối.

Tôi không tắt đèn, kim đồng hồ treo trên tường chỉ nhì giờ sáng. Ngoài mất ngủ ra, đồng hồ sinh học của tôi chưa bao giờ làm tôi tỉnh lại vào giờ này. Đầu óc tôi trống rỗng, không nhớ nổi vì sao mình lại dậy sớm như thế.

Trên mặt ẩm ướt, tôi quyệt một cái, toàn là nước. Tôi ngơ ngẩn nhìn bàn tay ướt, mới phát hiện đây đều là nước mắt. Tôi lau mắt, nước mắt càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, tôi vẫn không thể khống chế được mình nữa, nhị tay ôm chặt đầu gối mình, vùi đầu vào đó, yên lặng bật khóc lên.

Tôi đã bị dọa, không kìm chế được run rẩy. Rõ ràng trông mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, dù luận là ma cà rồng, là Twilight, là điện ảnh tiểu thuyết, là gia đình Cullen giỏi là bị cái tên chết tiệt nghe thấy một đống bí mật, sinh mệnh của tôi đều không bị nguy hiểm. Tôi nghĩ mang đến dù ngày mai tôi đến trường, gia đình Cullen cũng sẽ coi như không thân quen tôi. Tôi vẫn là Claire, một đứa quái gở, một cô gái Mỹ sống vô cùng tự do.

Xem thêm: Hồ Ngọc Hà, Noo Phước Thịnh Hồ Ngọc Hà, Em Đi Tìm Anh

Những sinh vật không phải người không hề có chút quan tiền hệ gì với tôi hết, dù thế giới này là gì.

Tôi liều mạng thuyết phục mình, không sao đâu, không ai có thể quấy rầy cuộc sống của tôi cả, tôi vẫn có thể cố gắng sống. Đây chỉ là một chút suy sụp nhỏ thôi, bọn họ đều là sinh vật tốt, tuyệt đối sẽ không hại tôi đâu.

Tôi khóc cái gì mà khóc, cứ như là kẻ đáng thương bị cưỡng bức ấy. Tôi khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng nuốt xuống nhì dòng nước mắt đang tuôn trào. Tôi thấy rất khó, cực kỳ khó, cả người tôi không chịu nghe tôi chỉ huy.

Đêm khuya, ngày mưa âm u rét lạnh, làm tôi nhớ đến kiếp trước, một mình nằm trên giường bệnh, cô đơn đối mặt ốm đau. Sợ khóc ra tiếng làm người bệnh bên cạnh bị dọa, tôi cố nuốt tất cả âm thanh tan vỡ vào tim, đau đớn thường xuyên xoay cuồng trong ngực.

Cho dù biến thành Claire, tôi vẫn là kẻ vô tích sự, một tên dại dột ngốc nhát gan chẳng làm nên trò trống gì. Tôi không dám khóc thành tiếng, hơn nữa còn hoảng sợ đến mức khó thở chỉ vì tất cả những điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi nói mang đến mình là chỉ khóc mười phút thôi, khóc nhiều quá thì ngày mai, mắt sẽ sưng lên rất khó coi. Tôi hầu như không tiếp xúc ánh mặt trời nên domain authority tôi trắng như quỷ, nếu tức thì cả đôi mắt cũng bị biến dạng thì trông tôi đúng là không giống người hơn cả gia đình Cullen. Nhưng chưa đến mười phút, tôi đã bóp chặt yết hầu, bắt cảm xúc kích động như bị tâm thần phải bình tĩnh trở lại, cũng giống như mọi lần không ai giúp tôi, tôi có thể tự làm mình bình tĩnh lại, tôi rất chắc chắn.