Lúc Tần Noãn Dương thừa nhận được điện thoại cảm ứng của thống trị hội quán TC thì cô đã trên phố về nhà.

Bạn đang xem: Ánh mặt trời tươi đẹp

Sau khi cúp điện thoại, thoáng lưu ý đến một chút, sau cùng cô vẫn quyết định quay xe pháo đi mang lại hội quán một chuyến. Cai quản sau khi xác thực cô sẽ đến thì tức khắc ra cửa đứng chờ. Lúc xe của Tần Noãn Dương vừa mang lại thì nhân viên đỗ xe pháo của hội tiệm đã cung kính tiến mang lại đón lấy chìa khóa từ tay cô, giúp cô tìm nơi đỗ. "Muộn do vậy rồi mà lại còn buộc phải nhờ Tần đái thư mang lại đây một chuyến, thiệt sự mắc cỡ quá." quản lý đón cô vào cửa, đích thân dẫn cô theo lối đi dành cho nhân viên hội quán mang đến thẳng công sở của Đường Trạch Thần trên tầng trên cùng. Phòng làm việc này được trang trú theo phong cách giống hệt căn phòng bao riêng rẽ của anh, phần đông theo hơi hám hoài cổ, bất luận là từ gần như ngọn đèn treo trên phần lớn bức phù điêu trên xà nhà hay màu quà nhạt của giấy dán tường, mỗi một chi tiết nhỏ dại đều toát lên phong vị cổ điển nồng đậm. Thực ra tuyệt vời đầu tiên của Tần Noãn Dương về Đường Trạch Thần lại chưa hẳn như thế, trong để ý đến của cô, người này càng phù hợp phong cách hờ hững đạm mạc, sạch sẽ sẽ xong xuôi khoát của thời văn minh hơn chứ không phải kiểu hoài cổ cố này. Tuy thế hai phong cách phối hợp lại cùng với nhau... Càng là một sự phù hợp khó mà diễn tả bằng lời, y hệt như vốn dĩ con bạn này bắt buộc là như vậy này mới yêu cầu vậy. "Thực ra tập đoàn lớn Trạch Thành so với vị trí này có khác hoàn toàn rất lớn. Hội cửa hàng này là tâm huyết của Đường tổng đã vứt ra đầu tiên khi bắt tay vào lập nghiệp. Kết cấu trang trí ở đây, thậm chí là những vật dụng trang trí treo nghỉ ngơi vách hiên chạy dài đều bởi vì ngài ấy đích thân quy hoạch, tuyển chọn chọn." Tần Noãn Dương nghiêng đầu quan sát qua, quản lý đang đứng xéo xéo với cô, mỉm mỉm cười giải thích, thái độ của ông so với cô bên cạnh đó đã ôn hòa và tùy ý rộng không ít, "Tần tè thư nếu bao gồm hứng thú, thực ra rất có thể đến đây liên tiếp hơn." Tần Noãn Dương dịu gật đầu, rất nghiêm túc nhận lời, "Tôi đã đến." thống trị trực tiếp một phiên bản của sổ sách kế toán vào USB mang đến cô, lại siêu lưu loát rút ra 1 phần sổ sách phía bên trên đã có người tiêu dùng bút mực đen chú giải đưa mang đến cô, vô tình nói lộ một câu, "Văn chống của Đường tổng xung quanh tôi và nhân viên cấp dưới làm dọn dẹp vệ sinh ra thì không ai có thể tiến vào." Cô vừa đón lấy sổ sách, nghe vậy tay đột nhiên khựng lại một chút ít rồi mới liên tục lật ra, trang trước tiên nơi địa điểm trống là chữ cam kết của Đường Trạch Thần. Nét bút gồm chút sắc sảo, chữ viết rất ngay ngắn, nét mực cây bút máy màu black dưới ánh đèn huỳnh quang màu sắc vàng giống như lóng lánh ánh nước vậy. Cô ko nhịn được chuyển tay sờ lên cái tên kia một cái, dịp viết chữ mực hình như hơi sệt một chút, đầu ngón tay cô sờ lên vẫn rất có thể cảm nhận ví dụ những mặt đường nét cộm lên ở trên nền giấy. Làm chủ lấy một tờ danh thiếp của Đường Trạch Thần ra, ở chỗ trống phương diện sau của nó lập cập viết lên add email của anh, "Tôi biết thông thường công vấn đề của Tần tiểu thư cũng khá bận rộn, xem xét dứt những sổ sách này, cô trực tiếp nhờ cất hộ mail mang lại Đường tổng là được. Còn về sổ sách với USB, lúc nào dễ dãi cô mang đến đây là được." Tần Noãn Dương thay USB trên tay quan gần kề một chút, tất cả chút xay ngẫm hỏi, "Đường tiên sinh không có ở đây, quản lý cứ cụ yên trung khu đem số đông thứ quan trọng đặc biệt thế này đưa mang lại tôi sao?" Người làm chủ nhìn cô, sắc mặt ko tỏ vẻ gì không giống thường, "Đường tổng rất tin tưởng Tần đái thư, tôi tất nhiên cũng tin cậy cô." Tần Noãn Dương tốt nhất thời nghẹn lời, cứ luôn có cảm giác dường như mình bị fan ta lặng lẽ cho vào tròng vậy mà lại lại cấp thiết nói rõ nó như vậy nào, cô gồm chút đau đầu day day trán, "Nhưng tôi hoài nghi tưởng chủ yếu mình, tôi đó là một người diễn viên, để tôi học tập thuộc mấy lời thoại thì còn có thể, còn quản ngại mấy sách vở và giấy tờ sổ sách nhùng nhằng này trái thực bao gồm chút làm khó tôi rồi. Trường hợp như để lộ diện lỗ hổng gì..." quản lý nghe vậy, cười một bí quyết đầy rạm ý, "Noãn Dương đái thư nói giỡn với tôi rồi, bạn cùng tốt nghiệp một ngôi trường với Đường tổng của cửa hàng chúng tôi ra thì làm những gì có chuyện hời hợt như thế. Rộng nữa, Đường tổng đã và đang nói nếu như cô có lỡ xảy ra sai sót gì, ngài ấy sẽ trọn vẹn chịu trách nhiệm. Vì chưng vậy nếu như Noãn Dương Trạch Thành có sự việc gì thắc mắc, trả toàn rất có thể trực tiếp liên lạc với ngài ấy." Nói rồi lại bồi thêm một câu, "Đường tổng cũng chỉ phụ trách với cô nhưng thôi." Tần Noãn Dương tốt nhất thời trầm mặc, thiệt lâu new khẽ hắng giọng, sử dụng giọng điệu như không tồn tại việc gì hỏi, "Cái gì gọi là « chỉ chịu trách nhiệm với tôi nhưng mà thôi »?" "Thì đó là ý xung quanh chữ đấy thôi." Tần Noãn Dương: "..." Thời gian đã mất sớm nữa, cô cũng ko tiện nghỉ ngơi lại lâu, theo chân người quản lý xuống đến tầng trệt, cửa ngõ thang trang bị vừa mở ra, liếc mắt vẫn thấy hẹn Nhã Thục sẽ đứng ở phía bên ngoài đợi thang máy, chỉ bí quyết cô mấy bước chân. Cô ta vẫn tươi cười cợt hớn hở khoác tay một người lũ ông tuổi trung niên siêu lạ mặt, nửa người trên gần như treo trên bạn người bầy ông kia, lúc thấy được cô, dung nhan mặt cô ta cũng ko khỏi có chút ngạc nhiên lẫn kinh sợ. Tần Noãn Dương thậm chí có thể nhìn thấy cụ thể gương phương diện được trang điểm chi tiết kia nháng chốc như bị rút hết máu, tái nhợt như tờ giấy. Chỉ lưỡng lự một giây, tiếp nối cô liền giữ vẻ phương diện thản nhiên như không hề quen biết hứa hẹn Nhã Thục, tỉnh bơ lướt qua tín đồ cô ta. Lúc lao vào đại sảnh được mấy bước, ở đầu cuối vẫn nhịn không được quay đầu lại chú ý một cái. Hẹn Nhã Thục đã đứng trong thang máy, chiếu thẳng qua hai góc cửa đang lừ đừ khép lại kia, chú ý nhìn cô. Tần Noãn Dương chỉnh lại chiếc áo khoác bên ngoài trên người kế tiếp mới xoay tín đồ bước về phía cửa ra vào của hội quán. Người cai quản dĩ nhiên đã nhận được ra thai không khí khác lại nhưng cũng ko hỏi nhiều, chỉ tiễn cô mang lại cửa, chú ý cô lên xe, quan sát cô tài xế rời đi sau đó mới lấy điện thoại cảm ứng ra báo cáo tình huống. **** Chuyện kiểm tra sổ sách này so với Tần Noãn Dương nhưng nói cũng chẳng nên chuyện khó khăn gì, chỉ việc đối chiếu số chi phí ghi chép, thấy không có sơ sót gì thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Lừng khừng có phải cũng chính vì thời gian nghỉ ngơi ngơi không áp theo quy luật hay là không mà đồng hồ sinh học tập trong cô dạo này có chút lếu láo loạn. Cô trở lại nhà, nạp năng lượng khuya hoàn thành rồi lại rất là tỉnh táo, quan sát trái nhìn yêu cầu thấy chẳng có việc gì cho bạn làm, dứt khoát bê máy tính qua, nhét USB vào để ý số liệu mặt trong. Có lẽ cái USB này là vật cá thể của một mình Đường Trạch Thần, quanh đó sổ sách mà quản lý mới vào đó ra thì còn tồn tại một số tệp văn kiện, tổng thể được viết tên tiếng Anh, một trong các những thư mục đó có tên là "SUN". (**Tina: Sun là mặt trời, tên Noãn Dương dịch nghĩa ra là "Mặt trời ấm áp") Cô trầm dìm một thoáng, vẫn không chiến hạ được trí tò mò, ấn nút mở tệp văn kiện đó ra. Nhưng bên phía trong nó lại gần như là là ngoài dự liệu của cô ấy – trống rỗng chẳng có gì hết.

Xem thêm: Top 16 Kem Dac Tri Mun Tham Nam Tan Nhang Hieu Qua 100 K Bạn Phải Biết

Tần Noãn Dương vội vàng thoát ra, trong tâm địa vẫn còn một tia cùng quẫn bách lúc lén lút dòm ngó dụng cụ riêng bốn của tín đồ khác dù cho thực tế chẳng xem được gì hết. Trấn định lại tinh thần, hôm nay mới mở tệp tin sổ sách ra xem. Lúc sổ sách so sánh được một ít thì đôi mắt cô vẫn cay xè, vùng lên pha cho bạn một ly cà phê. Đợi mang đến khi toàn thể sổ sách được cô đối chiếu dứt thì đã là tư giờ sáng. Vừa dụi đôi mắt vừa âm thầm than thở ngành siêu thị nhà hàng này thực thụ là ngành tìm ra tiền vượt sức tưởng tượng Tần Noãn Dương vừa lưu giữ lại hồ hết số liệu đã có được đối chiếu ngừng kia vào USB quay trở về đồng thời luôn nhớ gởi một trong những phần giống hệt vào thư điện tử của Đường Trạch Thần. Làm xong xuôi hết đông đảo thứ, sau cùng đã cảm thấy ảm đạm ngủ, cô tùy ý lau chùi một chút kế tiếp lên giường nghỉ ngơi. **** Ngày hôm sau thời điểm nhân viên trang điểm nhận thấy cô thì bao gồm chút tởm ngạc, "Tối qua mấy tiếng cô đi ngủ vậy? Sao sắc đẹp mặt lại không giỏi đến thế?" Mễ Nhã không hẳn là người đại diện thay mặt quản nghệ sĩ dưới tay mình chặt chẽ nhất mà cô biết nhưng trước giờ chưa từng thấy bạn nào muốn làm những gì thì làm nấy như Tần Noãn Dương. Lúc vừa mới bắt đầu dẫn dắt cô, Mễ Nhã còn nhai nhải không kết thúc dặn dò cô lưu giữ phải nhà hàng ngủ nghỉ theo tiêu chuẩn chỉnh của cô ấy nhưng tiếp nối thì từng bước từng cách nhượng bộ, cho cuối cùng, chỉ đành bắt Tần Noãn Dương miễn cưỡng đồng ý không được thức white đêm mà lại thôi. Tần Noãn Dương liếc nhanh sang tín đồ đại diện của chính mình đang vểnh tai nghe ngóng đụng tĩnh ở mặt này, không dám nói cụ thể giờ mình lên giường ngủ, chỉ hồ đồ qua loa đáp, "Cũng chẳng chú ý thời gian nữa, chỉ tương đối muộn một ít thôi." Mễ Nhã đang vắt một tấm ảnh cỡ lớn trong ngày hôm qua cô bắt đầu chụp được cọ ra, nghe vậy thì chậc chậc nhị tiếng, "Noãn Dương, trời sinh xinh đẹp tự nhiên và thoải mái như vậy, tín đồ của em bao gồm biết không?" vai trung phong trạng của Tần Noãn Dương sáng nay sau khi thức dậy tốt một bí quyết kỳ lạ, cực nhọc được có những lúc hứng thú cùng Mễ Nhã đấu khẩu, "Chị tưởng ai cũng đều nông cạn, dung tục như chị sao? fan hâm mộ của em chọn trúng em là dựa vào nội hàm, nội hàm đó." Mễ Nhã rất không nể mặt bật cười một tiếng, "Chị phải đăng Weibo vun mặt em." Cô bật cười, không cho là đúng.Tranh thủ chút thời gian rảnh lúc chuyển đổi cảnh quay mà lại lướt Weibo, thời điểm vào home của Mễ Nhã xem phần bình luận, đại phần nhiều đều là các fan hâm mộ ôn hòa, dễ dàng thương, vừa khen cô có kiểu dáng đẹp vừa khen cô gồm nội hàm. Lúc nhận thấy có người tiêu dùng câu vào ngoài đều phải sở hữu tu chăm sóc để tưởng tượng mình, Tần Noãn Dương không nhịn được chuyển tay đỡ trán, dịu giọng nhảy cười. Đường Trạch Thần đi vào, nhận thấy được đó là một màn này, cô bé đang ngồi bên lề của bục chụp ảnh, ánh đèn sáng trong studio khôn xiết sáng, ánh lên khuôn mặt trắng nõn của cô một lớp ánh sáng rất rõ ràng ràng, mà nụ cười đó, bên dưới lớp ánh nắng đó lại đặc biệt quan trọng có mức độ hút, dễ dãi câu mất hồn phách của tín đồ khác. Nhưng mà anh cũng thực thụ bị hãm vào trong thú vui đó, loáng có một chút ít thất thần, không khỏi nhìn nhiều thêm một cái sau đó mới có tác dụng như không có việc gì thường xuyên bước vào. Tín đồ trong studio thấy bạn đến là Đường Trạch Thần thì ai nấy hồ hết nhìn qua. Anh khá nhấc tay, ra hiệu mọi tín đồ cứ tiếp tục công việc còn mình thì ngồi xuống loại ghế ngay sát thợ chụp hình, cẩn thận một lượt kết quả đó chụp hình ảnh vừa nãy. Ngũ quan của Tần Noãn Dương siêu xinh xắn, duy nhất là những lần bị ống kính bắt được đông đảo biểu tình hoặc hễ tác vô thức của cô, luôn khiến anh có xúc cảm rất khác với cảm hứng lạnh nhạt mà thường ngày cô xuất xắc bày ra trước ống kính. Đối với một bạn ngoài nghề như anh cũng rất có thể từ rất nhiều bức ảnh này chú ý ra được, cô đích thực rất ăn ảnh, y như trời sinh ra đã tương thích ăn đĩa cơm diễn viên này, phù hợp đứng ngơi nghỉ trên bục chụp hình ảnh này, dưới ánh đèn sáng huỳnh quang quẻ này, rất là thích hợp. Mễ Nhã đứng sát Tần Noãn Dương nhất, thấy cỗ dạng như bạn bàng quang của cô ấy thì không nhịn được bé dại giọng cảnh báo một câu, "Noãn Dương, Đường tiên sinh cho rồi." "Hả?" Cô ngửng đầu lên, thuận theo phía Mễ Nhã chỉ chú ý qua. Đường Trạch Thần đã ngồi sau thợ chụp hình, ẩn mình trong một khoảng chừng tối, thấy cô quan sát qua, góc nhìn nhàn nhạt lướt qua fan cô, khẽ gật đầu. Đôi mắt kia trong bóng buổi tối càng thêm thâm nám thúy dị thường, không biết có đề xuất vì khoảng cách hơi xa hay không mà cô cảm thấy bao quanh anh toát ra một tầng lãnh ý, loại như "người sống chớ mang lại gần" vậy tuy thế lúc ánh mắt đó rơi trên fan cô... Lại với theo một tia êm ấm rất rõ ràng. Tần Noãn Dương sợ đó chỉ là cảm xúc sai lầm của mình, lại cẩn trọng nhìn một lần nữa, anh vẫn nghiêng tín đồ qua nhỏ giọng nói với thợ chụp hình gì đó, không còn để mắt đến vị trí này nữa. Cô cúi đầu chỉnh lại một đợt làn váy, giọng nhỏ dại như loài muỗi kêu, "Không phải thống trị nói anh ta bận lắm sao..." Bận mà còn có thời gian cho studio đích thân lãnh đạo làm vấn đề sao? ở được một lúc, trợ lý ở trong nhà nhiếp hình ảnh đến thông báo cô liên tục chụp ảnh. Mễ Nhã và nhân viên cấp dưới trang điểm góp cô chỉnh lại một chút váy áo với kiểu tóc, khi chắc hẳn rằng không bao gồm sơ sót gì thì mới có thể tránh sang 1 bên. Cô đứng trên bục chữ T, trung bình nhìn rộng rãi bao quát, vừa liếc đôi mắt đã rất có thể nhìn một cách ví dụ từng người đang mắc bên dưới. Trong khi dời trung bình mắt, lại ko tự công ty được quan sát về phía người lũ ông ngồi ở bên cạnh nhà nhiếp ảnh. Anh vẻ khía cạnh thả lỏng ngồi lật một quyển tạp chí nhưng góc nhìn rất siêng chú, chuyên chú cho mức bên cạnh đó căn phiên bản không để tâm đến chuyện gì khác. Cô trong lòng ngổn ngang tuy vậy vẫn tập trung tinh thần tạo dáng đủ các tư rứa theo yêu thương cầu của phòng nhiếp hình ảnh nhằm thể hiện cực tốt các trang sức quảng cáo lần này. Cô chăm nghiệp, những nhân viên cấp dưới khác cũng rất là chuyên nghiệp, sau khi bước đầu chụp ảnh thì vào studio không tồn tại chút music nào khác, ai nấy đều bận bịu với các bước của mình, kế bên thỉnh thoảng tất cả vài câu gặp mặt nho nhỏ tuổi ra thì cũng chỉ từ lại tiếng máy chụp ảnh lách tách cùng giọng lãnh đạo của bên nhiếp ảnh yêu mong cô biến đổi góc độ mà thôi. Ánh đèn vào studio siêu sáng, mắt Tần Noãn Dương bị hấp thụ vào liên tục ban đầu có chút nhức chịu không nổi, khi bước đầu chụp một shot hình ảnh mới, vô thức chớp đôi mắt một cái. Cô quan sát nhà nhiếp ảnh cười với vẻ ăn năn lỗi, tập trung tinh thần thường xuyên nhìn thẳng vào ống kính. Đường Trạch Thần đang quan sát màn hình tính toán không biết là bất mãn với dòng gì, đôi mày rậm khá nhíu lại. Cô không ngoài phân vai trung phong nhìn anh mấy lần, cũng cũng chính vì vậy, nhà nhiếp hình ảnh không bắt được góc nhìn của cô, ngấc đầu lên định phàn nàn nào đó nhưng khi thấy tầm đôi mắt cô rơi trên fan Đường Trạch Thần thì không khỏi nhảy cười kêu lớn, "Tần tiểu thư, Đường tổng của chúng tôi không phải ống kính." Tần Noãn Dương bị call đích danh độc nhất vô nhị thời sửng sốt, thời gian phản ứng lại, đối mặt với ánh nhìn như cười như không của Đường Trạch Thần thì quẫn trí bách vô cùng, cấp vàng tịch thu tầm mắt. Những người dưới cũng nhảy cười ra tiếng, tiếng cười của họ nghe vào tai cô như bị phóng đại lên nhiều lần, nhất thời tiết huyết trong fan như đang chảy ngược, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đỏ bừng, hai con mắt dưới tia nắng chói rực sinh sống studio lại giống hệt như một ao nước mùa xuân, lung linh sáng mang đến kinh người.