Lên xe pháo buýt về nhà. Anh ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Minch đi xe pháo tuyến khác để về nhà cậu, giờ chỉ còn mình cô. Tầm này xe buýt không đông lắm, không có người phải đứng, ghế cũng còn thừa. ngồi một mình, cô tự hỏi bản thân tại sao ban nãy mình lại làm vậy? vì điều gì đó mà chính cô cũng không biết.

Bạn đang xem: Anh nhất định làm em yêu anh

Xe đang đi bình thường, đột nhiên pkhô hanh gấp, ai ai cũng trong tình trạng người đập mạnh về phía trước. Cô cũng vậy, nhưng người vừa mới bị mất trọng tâm đã có người giữ vững cô. Sau lúc định thần lại, cô con quay quý phái nhìn người đó…Nam.

-Chào anh.-Anh khẽ gật đầu chào.


-Chào em, em đi đâu về muộn vậy?

-Về nhà.

-À, hôm ni là cuối tuần nhỉ?

-Vâng

Một không khí yên lặng. không ai nói với ai cái gì. Anh lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ,Namthì chăm chú xem sách, cậu mới đi làm thủ tục về, cậu nhận được một suất học bổng ở một trường đại học bên singapo.

-Anh sắp đi singapo!-Namlên tiếng.

-Du học phải không? –Không nhìn cậu, cô nói.

-Sao em biết?

-Nếu đi du lịch thì anh cần gì phải nói. –Anh lơ đãng trả lời.

-Ừ, -Namgật đầu.- đúng vậy.

-…

-Anh sẽ đi 4 năm.

Xem thêm: Bá Vương Học Đường 2

-Em biết.

-Anh sẽ trở lại.

-…

-Em có thể…đợi anh không?

-…

Namdùng tay kéo cô lại, mang lại cô nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu nói:

-Anh yêu em, Anh à!

-Cái đó em biết.-Anh lơ đãng nhìn đi hướng khác.

-Anh không muốn đi, nếu em không nói cho anh câu trả lời.

-Em luôn coi anh như anh trai.- Anh nhìn cậu, nhíu mày.

-Anh trai.?

-…

Namthả tay cô ra, ngồi tiếp tục đọc sách, lát sau nói:

-Tuần sau anh sẽ đi. Thứ 4 này anh Sơn có tổ chức tiệc chia ly.

-Vâng.

….

Hai người im lặng như vậy cho đến Khi Anh phải xuống xe pháo, cô khẽ chào:

-Anh sẽ tìm được một người tốt hơn tôi thôi!

Rồi cô bước xuống xe pháo, hòa vào những nhỏ người tấp nập trên phố.

Namngồi nhìn theo cô đến khi xe pháo tiết tục chuyển bánh, cậu mở máy nghe nhạc, lời bài hát du dương, ngọt ngào vang lên:

“Nỗi nhớ nhung là 1 cảm giác rất khó hiểu

Tựa như chiếc bóng lúc nào cũng theo ta

Ko có âm tkhô hanh lại ko có hơi thở, xuất hiện từ sâu tận đáy lòng

Chỉ chớp mắt, nó đã nuốt gọn anh vào nỗi cô đơn

Anh chẳng cách nào kháng cự đc nó, nhất là lúc đêm về