Đã rất lâu rồi, mình mới có cảm giác thực sự đọc một cuốn sách. Cả nửa năm nay mình không đọc cuốn nào mang đến trọn,...

Bạn đang xem: Bất hạnh là một tài sản


*

*
Đã rất thọ rồi, mình mới có cảm giác thực sự đọc một cuốn sách. Cả nửa trong năm này mình chưa đọc cuốn nào cho trọn, đã thử đọc 3 cuốn từ thể loại dễ chịu nhất đến khó nhằn nhất, nhưng mà được quá nửa thì để đó.

Mình không biết phải bắt đầu từ đâu đến đúng, vì quả thực kiến thức và những triết lý cuộc sống trong cuốn sách này nhiều đến nỗi mỗi lần đọc, mình đều kè kè bên cạnh cuốn sổ tay hoặc điện thoại để kịp chụp lại những điều quý giá đó. Bởi trước đây mình đọc nhiều sách hay nhưng lại được vài tháng là quên gần hết, cần lần này mới quyết trọng điểm ghi lại. Kể cả bây giờ lúc ngồi gõ những dòng này, mình vẫn không đọc trọn nửa cuốn, nhưng lại những điều cần ghi nhớ thì mênh mông.
Nên bài review này sẽ dài hơn nhiều chút. Tuy nhiên mình cam kết sẽ là một bài review có giá trị.
“Về nhà” nằm trong series “Bất hạnh là một tài sản” của cô Phan Việt – một tiến sỹ đang giảng dạy tại đại học ở Mỹ. 2 cuốn trước đó là “Một mình ở châu Âu” và “Xuyên Mỹ”, mình không đọc.
Cuốn sách kể về những chiêm nghiệm của tác giả, cũng có thể coi là một hành trình “về nhà”, về lại với ngôi nhà trong tâm hồn và có lẽ là về đúng bé đường chân lý sống của cô. Sau cuộc đổ vỡ hôn nhân, từ lần gặp “ma” – một hiện tượng kỳ lạ không thể giải thích, từ mùa hè lúc trở về Việt Nam, cô có duyên gặp gỡ một sư thầy rồi đến chùa nghiên cứu và viết ra cuốn sách này, với cái nhìn chân thật và vào sáng nhất.
Những dòng cảm xúc ở đoạn đầu cuốn sách thực đã hạ gục mình bởi sự chân thật của nó. Cô Việt kể về mình sau ly hôn với những chơi vơi, trống trải, băn khoăn về ý nghĩa thực sự của cuộc sống lúc mà nó cứ lặp đi lặp lại một chu trình mỗi ngày đầy máy móc và mệt mỏi. Rồi cảm xúc của một người trí thức Việt Nam sẽ sống ở nước ngoài, trăn trở về những điều rất xã hội của bé người, giữa nước Mỹ phồn thịnh và một Việt phái nam mới chớm.
Và cả những khao khát rất 1-1 giản của một người phụ nữ: cần tìm một nửa kia để yêu thương. Đoạn cô Việt ra tòa làm nhân chứng để minh oan mang lại chồng cũ, rồi đoạn 2 người ở sảnh bay, mình thực sự đã rất xúc động. Một thứ cảm xúc mình không bao giờ trải qua (vì mình còn không có bồ chứ nói bỏ ra là có chồng và bỏ chồng) tuy nhiên không hiểu sao mình rất xúc động.

Xem thêm: Bảng Màu Son Mac Powder Kiss "Hot Hit" Mới Toanh, Top 5 Màu Son Mac Powder Kiss Đẹp Nhất


Một người giỏi giang, cựu sv Ngoại thương, sau là phó giáo sư giảng dạy ở đại học thuộc một nền giáo dục hàng đầu thế giới, lại còn viết sách, đi khắp Âu Mỹ Á, có đầy đủ tiền tài danh vọng, vậy mà vẫn còn muộn phiền, những muộn phiền rất thật.
Đó chính là cầm cố đổi lớn nhất trong suy nghĩ của mình từ lúc đọc cuốn sách này. Bản thân mình là người ko có tôn giáo, yêu cầu trước lúc đọc luôn luôn tự nhủ sẽ cảm nhận nó bằng cái nhìn vào sáng và khách quan tiền nhất có thể.
Cũng là vì không tuân theo đạo, đề nghị mình (và đại nhiều số nhiều người nữa), hẳn chỉ biết về đạo Phật trải qua những ngày lễ lớn như Vu Lan, Trung thu, Phật Đản, đi chùa đầu năm và thông qua … Tây Du Ký :)))) Thật ra, Phật giáo có nhiều điều thú vị và sâu sắc hơn chúng ta vẫn nghĩ. Nó khác hẳn suy nghĩ thiển cận và quy chụp của mình về một tôn giáo với những nghi lễ rườm rà, có chút gì mê tín, lệch đi với xã hội và tứ duy hiện đại, và chùa chiền là vị trí những người tìm đến cầu bình an nhưng không bao giờ thỏa mãn về cái “an yên” trong lòng mình.
Phật giáo là 1 trong những tôn giáo với tínhduy lývàvô thần, tức hệthống giáo lý của Phật giáo không hướng đến sự sùng bái thần linh mà đào bới nhận thứcchân lýhay còn được gọi làgiác ngộ. Nói đơn giản thì ko có thánh thần, ai cũng có thể thành Phật nếu kiên trì tu tập. Đạo Phật không ép buộc tốt khuyến khích thờ cúng bất kỳ ai. Vậy cho nên vì vậy việc dâng lễ cúng bái, quyên tiền công đức có mục đích duy nhất là để người cúng bái tạo công đức, gieo nhân lành.
Tôn giáo nào cũng có lịch sử và một quy trình xã hội hóa, bản địa hóa, nên nó biến đổi theo địa phương và theo chế độ chính trị. Những cái ta thấy là hiển nhiên ở thời này nhưng không chắc đã là sự thật mà chỉ là sản phẩm nhất thời hoặc qua một quá trình lịch sử.
Có vài kiến thức thú vị vào quá trình đọc sách tuy vậy song với search google để đọc thêm về đạo Phật, mình liệt kê ở trên đây để bản thân ghi nhớ chớ hông vài bữa quên mất :)))
Thánh thần ở vào Tam giới, Phật thì xuất Tam giới. Thánh thần ở phía trên là Ngọc Hoàng cùng các vị tướng, Thánh Mẫu,… Tam giới là Dục giới, Sắc giới và Vô Sắc giới. Điều này coi Tây du ký chắc cũng nhiều người hiểu nè.Con người mỗi khi thấy hầu hết ai bất hạnh, bị hoán vị nạn buồn bã thì tức khắc tỏ lòng yêu đương xót và thốt lên câu:Tội nghiệp quá!… nhì chữtội nghiệplà danh từ trình độ chuyên môn của Phật giáo với ý nghĩa chỉ đến nghiệp báo tội ác sẽ định. Nhiều từ “tội nghiệp quá!” là lời nói của người dân gian hàm súc nhì ý nghĩa: Một là phán định tội lỗi, với hai là trung khu linh phân tách sẻ. Phán định tội lỗi, nghĩa là người này làm ra nghiệp tội vạ quá nặng nề trong quá khứ mang đến nên giờ đây phải chịu quả báo khổ đau không thể trốn tránh. Trung khu tình chia sẻ, tức thị thấy chúng ta hoạn nạn âu sầu thì biểu lộ tâm tình cảm hại để san sớt phần như thế nào niềm nhức nỗi khổ của họ. (Wikipedia)“Xá lợi” là một sự vi diệu! lúc Đức Phật Thích Ca nhập Niết Bàn thì kim thân của Ngài được các đệ tử hỏa thiêu, sau khi thiêu thì còn lại những hạt nhỏ nhiều màu sắc, gọi là “xá lợi”. Nếu tu tập tinh tiến, giữ gìn giới luật nghiêm cẩn thì xá lợi sẽ tự sinh sôi, còn ko tu hành thì xá lợi sẽ biến mất. Ban đầu mình cũng có suy nghĩ như cô Việt, “nhất định phải có một cách giải thích khoa học nào đó” mang lại việc này. Nhưng sau đó mình có tìm kiếm google thì biết là hiện nay vẫn không có cơ sở khoa học nào giải thích chính xác được. Mình còn tìm hiểu được câu chuyện về “trái tim xá lợi” của hòa thượng Thích Quảng Đức. Sau thời điểm ngài tự thiêu để phản đối việc chính phủ của Ngô Đình Diêm đàn áp Phật giáo Việt Nam, thân xác ngài được hỏa thiêu lại và hóa thành tro nhưng trái tim thì vẫn còn nguyên vẹn. Kỳ diệu!Đi “an cư, kết hạ”, gọi tắt là đi hạ, là việc mỗi năm chư tăng phải tập trung ở một vị trí trong tía tháng mùa hạ/mùa đông để tụ tập miên mật, ko ra ngoài. Pháp an cư bắt đầu từ thời Đức Phật Thích Ca. Đức Phật nhận thấy mùa hè ở Ấn Độ là mùa mưa, côn trùng sinh sôi nảy nở nên khi chúng tăng ra ngoài khất thực thì dễ dẫm chết các loài côn trùng. Mùa mưa cũng đi lại khó khăn đề nghị khó vào việc giữ uy nghi của người xuất gia, buộc phải đề ra pháp an cư để vào suốt bố tháng hè (hoặc đông) chỉ ở vào chùa tu tập chứ không ra ngoài.Lễ Vu Lan xuất phát từ ông Mục Kiều Liên, một vào các đại đệ tử của Đức Phật Thích Ca. Sau khoản thời gian chứng quả, ông Mục Kiều Liên dùng thần thông nhìn khắp các cõi coi mẹ mình đã chuyển sinh vào cõi nào thì thấy mẹ vẫn ở dưới địa ngục, phải chịu tra tấn, đói khát. Ông đau lòng trở về bạch Phật, Phật nói rằng mẹ ông chịu quả báo của việc phá chùa hủy báng tăng trong quá khứ. Để cứu mẹ thì vào ngày mãn hạn an cư, ông Mục Kiều Liên có thể sắm lễ, thỉnh chư tăng thụ trai rồi xin chú nguyện mang lại mẹ. Bởi vì đó mới có ngày Vu Lan – ngày mà những người muốn tưởng nhớ thân phụ mẹ hoặc tăng phước đức thì sẽ thỉnh chư tăng thụ trai và tụng kinh chú nguyện.Vì sao mọi người khi khấn bái lại nói “con lạy chín phương trời, con lạy mười phương Phật”? Vì Phật có ở Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc, Đông Nam, thượng và hạ, còn trời thì không có hạ. Có thể hiểu là Phật thì ở khắp mọi nơi, hóa thân vào cả các cõi dưới để cứu độ chúng sinh. Tức thì cả ở địa ngục cũng có Bồ Tất Địa Tạng để hóa độ những người bị đọa vào địa ngục.Về ghê Phật, có một lần mình được nghe tụng khiếp lúc đi chùa gần nhà đợt lễ Vu Lan, có mấy đoạn thấy khó hiểu và dường như không thể cắt nghĩa, vậy thì sao vẫn phải niệm và làm sao để hiểu, để tu tâm? Đọc sách mới biết vào đạo Phật có năm thứ không giải nghĩa, chỉ có thể phiên âm, gọi là “ngũ chủng bất phiên”. Với chú thì phải “trì” chứ ko “đọc”, nhập vào câu chú, ko cần hiểu vẫn sẽ có tác dụng.Trong tu hành (mà mình nghĩ có thể áp dụng trong học hành, công việc), Phật dạy phải trải qua các quá trình Văn – tư – Tu – Tín – Nguyện – Hành, đại loại là “nghe” đã, rồi “suy nghĩ” xem có hợp lý không, rồi “sửa” lại thân, ý, khẩu, sửa các thói quen cuộc sống làm sao cho hợp, từ đó sinh “tin tưởng”, rồi mới phát “nguyện vọng” là muốn mọi người cũng “làm” được như mình. Chân lý!
Có một đoạn cô Việt viết mình rất nhớ “… từ lúc nhỏ tới giờ nếu thật trung thực, tôi cũng đã làm đủ thứ ko ra gì. Dù tôi ko cướp của giết người đánh phụ vương chửi mẹ, cơ mà mỗi ngày, từ lúc mở mắt thức dậy đến lúc nhắm mắt đi ngủ, tôi nghĩ đủ thứ điên rồ về người này người kia, việc này việc kia, điên điên đảo đảo lảm nhảm vào đầu đủ thứ chuyện, việc này đúng, việc cơ sai, mình thế nọ, họ thế khác…”
Ôi chao là đúng và thấy tủi hổ dễ sợ. Không triết lý gì nhiều nghe có vẻ đảm nhiệm nhưng mình thấy cuộc sống của mình cứ vận vào hai điều là luật nhân quả và “tiên trách kỷ, hậu trách nhân” mà sống là đã thấy đủ thứ phải suy nghĩ và chấn chỉnh. Gặp chuyện thường đổ vị xui xẻo, vì chưng cái này cái kia, người này xấu người kia ác, nhưng lại bản thân mình chắc gì đã làm điều tốt đẹp cho đủ cơ chứ? Với cả thói bây giờ tốt thích đi ngồi lê song mách tám chuyện thiên hạ, chuyện showbiz thì nắm rõ như lòng bàn tay cơ, ôi xấu hổ vãi.
Có rất nhiều chiêm nghiệm của cô Việt mình thấy rất quý giá, nó xuất phát từ tởm nghiệm của một tiến sỹ rộng 30 tuổi với rất nhiều kiến thức và trải đời mà một đứa mới chập chững đôi mươi như mình cần nhớ. Kiểu như:
“Đừng ra quyết định theo kiểu vì ai mà quyết định hoặc nghĩ cố gắng cho ai. Đó chỉ là những người được coi là nhân tố cần cân nặng nhắc.”
“Đa phần chúng ta điên đảo tính toán để hơn thảm bại với người với đời, rồi lại băn khoản tại sao mình phiền não và thảm bại thiệt”
“Cẩn thận với những thứ nhân danh. Em đâu có chống lại cái xấu, em vẫn trả thù thôi. Cứ để nghiệp của lão ấy tự vận hành là được rồi, em không phải tự rước nghiệp xấu mang đến em làm gì”
Nếu đã đọc tới đây, bạn hẳn nghĩ, chắc mình sắp đi tu đến khu vực mất rồi, hoặc nghĩ ôi dào nói thì dễ làm thì chắc gì đã được. Thực trung tâm thì mình cũng chẳng muốn việc trọng tâm niệm trở thành một người tốt, sống đức hạnh chỉ là một lời nói “chót lưỡi đầu môi” đâu. Và bản thân mình hiện tại ko có đạo, không có ý định đi tu. Cơ mà sau cuốn sách này, mình học được nhiều, hiểu nhiều, thấy bản thân còn quá nhiều thiếu sót cả về kiến thức, kỹ năng, cách sống lẫn suy nghĩ, còn không nên lè và xấu xa quá nhiều. đề nghị mình viết bài review này, nếu không ai đọc được, thì cũng là một ghi chép kiến thức và nhắc nhở để bản thân sống tốt và bình yên hơn chút.
Đoạn này mình ghi chép lại bộ nguyên tắc 9 điều của AJ – bạn trai cô Việt, vì thấy hay hay và có thể vận được chút gì mang đến mình :))))))
Quy tắc “Số 3 thần thánh”: nếu có quá nhiều, hãy chọn 3 cái quan tiền trọng nhấtQuy tắc “Sợ và tham”: mọi cảm giác, lời nói, hành xử đều có thể quy về gốc là sợ và tham, nếu có rắc rối hãy truy vấn ra gốc sợ và tham để loại bỏ.Quy tắc “Sợ chỉ là ảo tưởng”: đừng sợ, nỗi sợ chỉ là ảo tưởngQuy tắc “Quay vòng”: hãy sắp xếp mọi thứ thành một vòng tròn khép kínQuy tắc “Mọc sừng”: lúc làm việc, hãy tập trungQuy tắc “Để ý đến tiền”: muốn có tiền phải để ý đến tiền, dù không tham tiềnQuy tắc “Danh sách”: muốn làm việc hiệu quả, hãy lên danh sách việc cần làm rồi làm từng việcQuy tắc “Rác”: ko tích rác vào nhà (đối với chú AJ thì quà sinh nhật cũng là rác phải không nhận quà sinh nhật luôn luôn í vãi thật huhu)Quy tắc “Đừng tạo việc”: đừng cho, tặng, biếu, rủ rê mưu mô, tính toán cái gì