IV. Ý NGHĨA CỦA CÁC DANH HIỆU PHẬT, BỒ-TÁT<2>

Như phần trên, bạn viết vẫn đề cập, Phật giáo khôngphải là 1 trong những Tôn giáo như nhiều người dân hiểu một cách thông thường mà “Phậtgiáo là một nền giáo dục đào tạo thực tiễn, như trường học giáo dục và đào tạo con người, thiếtthực trong cuộc sống hằng ngày”. Do đó những thương hiệu Phật, Bồ-tát đềulà hầu hết danh hiệu, danh tự biểu pháp tượng trưng mang lại môn học nhằm mục đích giáo dục,giáo học tập răn dạy bọn họ trên cách đường tu nhân học tập Phật. Ngay cả những vậtphẩm dùng để làm cúng kiếng (như bông, trái cây, đèn, nước, nhang, áo dài lam…)cũng vậy. Khi đối người, đối sự, đối vật, bọn họ phải biết áp dụng những danhhiệu Phật, Bồ-tát, hồ hết vật được phụng dưỡng vào đời sống hằng ngày. Chính vìthế, bọn họ là Phật tử cần được hiểu biết hết chân thành và ý nghĩa hết những danh hiệu củacác Ngài và mọi vật được thờ cúng. Bọn họ đang sinh sống trong thời kỳ hóa độcủa đức Bổn Sư Thích-ca Mâu-ni Phật. Bởi vì đó họ cần tìm hiểu sơ lược ýnghĩa thương hiệu của Ngài.

Bạn đang xem: Bổn sư thích ca mâu ni phật

 IV.1. Danh hiệu thứnhất: NAM-MÔ BỔN SƯ THÍCH-CA MÂU-NI PHẬT

 Giải yêu thích danh hiệu:

 Nam-môcó 6 ý nghĩa sâu sắc sau: kính lễ, quy y, phụng thờ, cứu ngã, độ ngã, quy mạng. Trongđó trường đoản cú kính lễ, quy y với qui mạng là cha từ hay được dùng nhất.

 Bổnsư: Bổn tức thị căn nguyên, đầutiên, gốc nguồn. Sư tức thị thầy dạyhọc.

 Thích-ca(Sakya): là giờ Phạn, Tàu dịch là Năng Nhơn: Năng là năng lực, Nhơn là tự bi,nghĩa là nhân từ.

Mâu-ni (Muni) nghĩa là Tịch Mặc: Tịch là lặng lặng, ko bịkhổ vui có tác dụng động tâm. Mang là im lẽ, không bị phiền não khuấy rối, độ mình độngười, công đức đầy đủ. Tịch khoác được gọi là thanh tịnh.

Phật: dịch là Giác hoặc Trí. Nói cho đúng giờ đồng hồ Phạn làBuddha (Phật-đà). Người china dịch tức thị Giác mang (bậc sẽ giác ngộ, sángsuốt trả toàn). Giác có ba bậc:

- từ bỏ giác: tức thị tự giác ngộ trọn vẹn do phước huệvà công sức tu hành, không giống với phàm phu là những người dân còn mê muội, bị luân hồitrong trần thế lao, khổ ải.

- Giác tha: Nghĩa là tôi đã giác ngộ, lại mang phươngpháp ngộ ra ấy dạy cho người tu hành được giác tỉnh như mình. Fan tutheo đái Thừa ko thể dành được giác tha, vì chưng chỉ lo giải thoát mang đến mình. Chỉngười tu theo Ðại vượt mới đã đạt được giác tha, tức thị giác ngộ mang lại hết thảychúng sanh đã chìm đắm.

- Giác hạnh viên mãn: nghĩa là giác ngộ hoàn toàn đầyđủ cho khách hàng và mang lại người. Những bậc Bồ-tát, tuy vẫn giác ngộ cho mình và chongười, nhưng lại công hạnh không viên mãn, yêu cầu chưa call được là “Giác hạnh viên mãn”.Chỉ bao gồm Phật new được hotline là Giác Hạnh Viên Mãn.

Chữ Phật là một trong những danh từ thông thường để gọi mọi bậc vẫn tựgiác, giác tha cùng giác hạnh viên mãn, chứ không phải là 1 trong những danh từ riêng rẽ đểgọi một người nào duy nhất định. Ai tu hành được chứng quả như đã nói trên đông đảo đượcgọi là Phật cả.

Do đây cơ mà biết nhân từ thuộc thanh tịnhlà đức năng vốn rất đầy đủ trong từ tánh của chúng ta. Danh từ bỏ này, nhà Nho call là“nhân đưa ra sơ tánh bổn thiện”, nhàPhật call là “Phật tánh”. Lúc bướcchân mang đến chùa đối lập hình tượng Ngài, niệm danh hiệu Ngài, lễ lạy Ngài, chúngta đề nghị tự hỏi lại bản thân của bản thân mình xem đã có tác dụng được một trong những phần nhỏ hạnh nguyệnnào tương đương với Ngài chưa? lúc đối người, đối sự, đối vật, bọn họ có dùng lòngtừ bi không? Đối với phiên bản thân mình gồm thanh tịnh không? gồm bị tám sản phẩm công nghệ gió(khen, chê, lợi, suy, vui, khổ, vinh, nhục) làm cho tâm không an tâm xao rượu cồn không? Nếukhông, có nghĩa là thanh tịnh đối với bạn dạng thân của mình.

Dân gian nước ta có câu: “Con công ty tông rất khác lôngcũng giống như cánh”. Phật tử được hiểu là con Phật. Ngày nay chúng ta đangbước trên tuyến đường đạo, con đường mà khi xưa đức từ phụ Thích-ca Mâu-ni đang điqua, đạt ngôi vị Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác (Phật quả). Vậy trước khithành Phật, Ngài tu đều công hạnh, hạnh nguyện gì? Trong khiếp Diệu Pháp Liên Hoa, phẩm Đề-bà Đạt-đa sản phẩm công nghệ 12 ghi: “…Trí-TíchBồ-Tát nói rằng: Tôi thấy đức Thích-Ca Như Lai nghỉ ngơi trong vô lượng kiếp làm nhữnghạnh khổ cực nhọc làm, chứa đựng nhiều công đức để mong đạo Bồ-đề không từng có lúc thôidứt. Ta xem trong cõi tam-thiên đại-thiên nhẫn đến không có chỗ nhỏ tuổi bằng hạtcải như thế nào mà không phải là nơi của Bồ-Tát bỏ thân mạng nhằm vì công dụng chúng sanh.Vậy sau mới được thành đạo Bồ-đề”. Công đức cùng hạnh nguyện của Ngài, thì vôlượng kiếp họ cũng cần yếu nào nói mang lại hết được. Ở đây, tín đồ viết xindẫn ra hai chủng loại chuyện tiêu biểu vượt trội cho đức tính trường đoản cú bi với Thanh tịnh như ý nghĩadanh hiệu của Ngài, để bọn họ học tập theo tấm gương của Ngài.

Hạnh trường đoản cú bi của đức Phật:

LÓC THỊT THẾ CHIM BỒ CÂU<3>

Vào đời quá khứ, tất cả vua Thi-tỳ giai cấp một nước rộnglớn, giàu vui, đông đúc. Công ty vua hết sức thương dân, dân cũng rất mến nhà vua.

Một hôm, công ty vua soi gương thấy bên trên đầu đã tất cả vài basợi tóc bạc. Vua là người dân có trí, ý thức được vô thường xuyên sanh diệt, đề xuất nhườngngôi cho nhỏ rồi lên núi tu thiền cầu giải thoát sinh tử, cứu độ bọn chúng sanh.

Đế-thích có thiên nhãn nên tìm hiểu nhà vua tu thiền định,không biết ý của vua ao ước cầu làm Phạm-thiên xuất xắc Đế-thích không…, tức tốc bàn vớimột thiên quan. Thiên quan lại nói: “Nếu Đế-thích ý muốn biết thì đề nghị thử”.

Thế rồi Đế-thích hóa có tác dụng chim ó. Thiên quan hóa làmchim nhân tình câu. Chim ó đuổi chim người thương câu, chim bồ câu chạy vào lòng đơn vị vua mong xincứu mạng. Chim ó cho đòi chim người yêu câu, vua Thi-tỳ ko trả.

Chim ó nói: “Chim nhân tình câu là thức nạp năng lượng của tôi. Ngài cứunó tuy thế để tôi chết đói thì đâu có gọi là trường đoản cú bi”.

Xem thêm: Nguyên Nhân Ra Mồ Hôi Nhiều, Vì Sao? Nguyên Nhân Gây Ra Đổ Mồ Hôi Nhiều

Nhà vua nói: “Ta đã lóc giết mổ của ta tế mang đến nhà ngươi”.

Chim Ó nói: “Muốn cho vô tư thì giết thịt Ngài cần cânbằng thịt người yêu câu”. Vua đồng ý.

Khi cân, để chim nhân tình câu một bên, thịt bên vua một bên,nhưng quái dị thay, bao nhiêu thịt vẫn nhẹ nhàng hơn chim người thương câu. Cuối cùng, công ty vuađịnh bước đi cân nhưng lại yếu sức, xẻ xỉu.

Lúc đó, trời Đế-thích cùng thiên quan hiện nguyên hìnhvà nói với công ty vua: “Ngài tu tự bi khổ hạnh như vậy, mục tiêu muốn cầu quả vịgì? ước làm Phạm Thiên, Đế-thích, hay gửi luân thánh vương?”. Bên vua trảlời: “Tôi tu hành, không ước làm Phạm Thiên, Đế-thích hay chuyển luân vương, màmục đích mong thành Phật để hóa độ bọn chúng sanh”.

 

 

*
*

Nam mô Bổn Sư thích Ca Mâu Ni Phật - hình ảnh minh họa

 

Đế-thích nói: “Thân Ngài hiện giờ đau đớn, Ngài bao gồm hốihận không?”

Nhà vua nói: “Tôi không hối hận”.

Đế-thích nói: “Làm sao biết Ngài không hối hận?”

Vua Thi-tỳ lập thệ rằng: “Xin mười phương chư Phậtchứng minh. Nếu trong trái tim tôi không có hối hận, thì xin cho thân thể tôi bìnhphục lại như cũ”. Quái lạ thay, vua vừa phạt nguyện hoàn thành thì thân phục hồi lạinhư cũ.

Thiên Đế-thích ca ngợi tán dươngvà nói: “Ngài chắc chắn rằng sẽ thành Phật,” rồi lễ bái và vươn lên là mất.

Phật kết luận: Vua Thi-tỳ là tiền thân của ta. Vì xưakia vày lòng từ bi tía thí cả thân mạng chochim ó buộc phải mau thành Phật, triệu chứng quả như hôm nay”.

Hạnh tịnh tâm của đức Phật:

 HẠNH NHẪN NHỤC<4>

 

Có một mẩu truyện rất khét tiếng từ tạng khiếp Phật giáominh chứng cho ta thấy sự khôn khéo của Đức Phật khi ứng phó với sảnh hận. Ngàynọ, một tín đồ Bà-la-môn, thuộc dòng quý tộc và cố gắng lực, đến gặp gỡ đức Phật. VịBà-la-môn này tánh khí lạnh nảy, thường ôm đồm cọ với mọi người. Ngay thiết yếu nhưkhi bạn khác bị hại cơ mà không tỏ vẻ giận dữ, ông cũng không bởi lòng. Vày thế,khi ông nghe rằng ông phật chẳng khi nào nổi giận, ông đưa ra quyết định đến demo Ngài.

Người Bà-la-môn đi đến gặp mặt đức Phật cùng tuôn ra nhữngtràng chửi rủa, mắng nhiếc. Đức Phật lắng nghe một bí quyết bình tĩnh vào imlặng. Vị Bà-la-môn chửi rủa từ sáng cho đến chiều, ở đầu cuối ngưng chửi và chờđợi phản ứng của đức Phật. Cơ hội đó, đức Phật yên tâm hỏi ông: “Ông bao gồm gia đìnhhay anh em không?”.

“Dĩ nhiên rồi”, Bà-la-môn trả lời. “Tại sao?”.

- “Ông tất cả thăm viếng họ liên tiếp không?”, Đức Phậthỏi.

- “Có,” tín đồ Bà-la-môn trả lời cộc cằn.

- “Khi đi thăm họ, ông tất cả mang kim cương theo không?”.

- “Dĩ nhiên là tôi có!”, vị Bà-la-môn gầm lên.

- “Nhưng giả dụ họ không nhận quà của ông thì sao?”, Đức Phật hỏi. “Ông sẽ làm những gì với món quàđó?”

- “Tôi sẽ mang nó về đơn vị và share với gia đình tôi”người Bà-la-môn trả lời.

- ni ông đã mang đến tôi một món quà của các lời sỉnhục giận dữ. Tôi không muốn nhận chúng, tôi xin trả lại đến ông. Hãy đem đến nhà và chia sẻ với gia đình”.