*

Vừa đọc xong tối qua thôi, nhưng lại quyết định lập một trang nhathocusg.com để có nơi viết những bài review này.

Bạn đang xem: Chuyện cũ của lịch xuyên review

“Chuyện cũ của Lịch Xuyên”, chỉ nghe tên thôi mà không đọc tóm tắt chắc không thể tin được truyện lại có thể có một kết cục vui vẻ. Đối với tôi, truyện trôi nhẹ nhàng như dòng nước vậy, từ đầu tới cuối, không làm người đọc phải buồn phiền vì những hiểu lầm chồng chất.

Có lần đọc ở một trang khác, thấy mọi người bình luận, cho rằng Lịch Xuyên là người tiêu soái nhất trong các tiểu thuyết, bây giờ nghĩ lại, tôi lại không đồng tình lắm. Huyền Ẩn không mang đến một chàng trai tài hoa xuất chúng, giỏi giang toàn vẹn như Tiêu Nại hay Phong Đằng của Cố Mạn, người con trai cô mang đến hoàn toàn khác. Lịch Xuyên điềm đạm, nhã nhặn, cũng có chút tự ti. Dù cho nam chính của các tiểu thuyết khác đều vô cùng yêu quý cô gái của mình, nhưng ở Lịch Xuyên, sự nâng niu này làm cho người khác phải nghẹn ngào. Anh yêu cô, ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, nhưng mọi việc anh đều lặng lẽ làm, chỉ cần cô vui. Truyên được kể với góc nhìn của Tiểu Thu, nên tôi không được biết những suy nghĩ của Lịch Xuyên vào những lần đầu gặp cô, nhưng những cố gắng anh dành cho cô, lúc nào tôi cũng cảm nhận được. Buổi tối cô đi khiêu vũ cùng người khác, anh không thể khiêu vũ, chỉ im lặng đứng chờ trong thời tiết rét buốt. Anh đơn giản muốn thấy cô hạnh phúc vui vẻ, chỉ cần thấy là được, không nhất thiết phải ở bên. Đoạn đường vào kí túc xá của cô xa như thế, anh đi bộ vất vả như thế, cũng nhất quyết tiễn cô đến lối vào. Nếu tôi là Tiểu Thu, có lẽ tôi cũng có suy nghĩ như cô, không nỡ nhìn anh lại chầm chậm đi bộ một mình trở lại. Anh biến mất, nhưng sự bảo vệ của anh dành cho cô không biến mất. Có lẽ đó cũng là lí do khiến Tiểu Thu không thể quên anh trong những ngày tháng cách xa. Sự âm thầm của anh, là thứ làm người ta không thể nào quên được. Kể cả người anh gửi gắm, dù chỉ là một luật sư, cũng vô cùng chừng mực, chưa từng làm cô thấy tổn thương, thấy xúc phạm khi tìm đến. Chịu đựng tất cả một mình, lặng lẽ quan sát từ xa, gậm nhấm nỗi sợ hãi mà anh không muốn cô nếm trải, Lịch Xuyên là như vậy. Thế mà chỉ vì một dòng tin nhắn của cô, anh bất chấp tất cả, lại quay trở về. “Lịch Xuyên, anh trở về đi!!!”.

Xem thêm: Bộ Đồ Chơi Làm Kem Nhật Bản, Popin Cookin Bộ Làm Kem Ốc Quế

Anh trở lại vì cô, nhưng cũng vì cô mà năm lần bảy lượt nói tiếng chia tay. Chia tay nhưng không đành lòng vứt bỏ, vẫn quan tâm từ xa, bảo vệ từ xa. Đọc tới những chương này, có lẽ nước mắt của không ít độc giả phải tuôn rơi. Tôi không biết anh bị bệnh gì, chỉ thấy tình trạng càng ngày càng xấu đi, mà vì sự ương ngạnh của anh, Tiểu Thu cũng không giúp gì được. Có lẽ anh cố gắng đến thế, kiên trì điều trị đến thế, cũng chỉ vì cô. Anh ở đó, dù chỉ thêm một ngày, muốn được thấy cô hạnh phúc. Đúng là chỉ có người gan lì bướng bỉnh như Tiểu Thu, mới có thể bên cạnh Lịch Xuyên như vậy. “E rằng năm năm anh cũng không cho em được.” Thời gian đối với anh, chỉ tính từng giây, mà mỗi giây qua đi, tôi lại càng lo sợ anh biến mất. Tiểu Thu giận anh, tôi rất hiểu. Mà Lịch Xuyên làm điều đó, tôi cũng hiểu. Những ngày chật vật trong bệnh viện cuối cùng, khi anh quyết định đi tìm cái chết, tôi đã khóc hết nước mắt. Chuyện sớm muộn này, anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, để cô không còn chịu dày vò, anh bám víu lấy lời hứa của cô “…em hứa với anh, anh chết, em sẽ ngay lập tức lấy chồng…” Hi vọng mong manh như làn gió, nhưng cô chấp nhận, lặng lẽ buông tay anh. “Tất cả rốt cuộc cũng tan thành mây khói. Tôi cảm thấy hạnh phúc, cũng vô cùng cảm ơn ông trời. Dù gì đi nữa, thì người tôi yêu vẫn còn sống.” “Lịch Xuyên tựa như một chiếc bong bóng trong tay tôi, cho dù nó đã bay lên tận trời mây, cho dù nó đã bay xa tới mức không nhìn thấy màu sắc của nó nữa, nhưng chỉ cần kéo nhẹ một cái, thì nó lại ở ngay cạnh tôi. Giữa tôi và anh, có thể rất lạnh lẽo, cũng có thể rất nóng bỏng, cũng có thể trở nên thật dịu mát, nhưng sợi dây liên kết này, sẽ không bao giờ đứt.” “Yêu một người như vậy, yêu suốt mười năm trời. Trái tim của chính mình, bị đẩy xuống vực sâu, hai lần. Chỉ muốn tuổi già thật yên lặng. Chữ “yêu” này, tôi không bao giờ muốn nói ra nữa. Độc thân rất tốt. Tự do tự tại, không nhanh không chậm.” 

Đọc xong “Chuyện cũ của Lịch Xuyên”, tôi không dám tìm thêm tác phẩm khác của Huyền Ẩn nữa, không phải vì sợ sẽ thêm buồn vì những câu chuyện của cô, mà sợ rằng không nhân vật nào khác của cô có thể vượt qua Lịch Xuyên, mà nếu đã thế, tôi thà chấp nhận, không đọc nữa.