Đồi núi chiêng nghêu, cây rừng nghiêng ngả, mái đầu phiêu bồng… K’Truik sẽ cùng con tuấn mã Rambô tung vó, băng băng về đích trong ánh mắt ham của sơn chị em buôn buôn bản.

Bạn đang xem: Cưỡi ngựa ở đà lạt

Vó ngựa khu vực cao nguyên Đà Lạt


Có lẽ, hãn hữu ở đâu bao gồm hội đua ngựa rất dị, nguim sơ cùng hồn nhiên như thế! “Kỵ mã” đầu nai lưng, chân è cổ, ngựa ko im, không bàn đạp… Họ phi vào cuộc đua pđợi khoáng, để thỏa chí với biểu thị khả năng của không ít bước chân lữ khách không bao giờ mỏi.


Chiều xuống yên ả phía chân núi LangBiang (Lạc Dương, Lâm Đồng). Tôi ngược núi nhằm chứng kiến các “kỵ mã chân trần”, những người dân con hiện ra thân buôn làng, mập lên trên mặt lưng ngựa… tự do bay bướm cùng với cuộc chơi bên sườn núi.


*
*
*
*

Nhưng dù sao, trong muôn vàn âm thành cuộc sống đời thường, trên xứ đọng Đà thành yên bình, xa xôi, giờ đồng hồ vó ngựa vẫn gõ giòn trên đường dốc vắng vẻ cùng cả giờ lục lạc xao hễ miền ký ức. Bởi chính là đường nét văn hóa, hình ảnh trung ương thức so với ai đã từng một đợt đặt chân lên thị trấn cao nguyên trung bộ.


 tin tức về: Khách sạn Hùng Vương Đà Lạt

Mấy ai dành được chiếc thụ, khi từng buổi chiều ngồi nuốm vẻo mặt thành xe ngựa, quan sát nhìn ruộng đồng xanh mướt cùng an ninh, tiếng vó ngựa gõ nhịp, giờ đồng hồ lục lạc len trong gió… Đời xà ích ở xứ tdragon rau khét tiếng Đơn Dương (Lâm Đồng) là nắm. Sướng… mà lại lam bạn bè. Ông Nguyễn Quốc Xuân, tín đồ 40 năm gắn thêm bó với nghề ngựa sinh hoạt thôn Lạc Lâm nói: “Sinc ra, ví như được chọn nghề thì không nhiều người lựa chọn nghề xe cộ ngựa, cơ mà “kiếp” ngựa sẽ lựa chọn mình…”.

Xem thêm: Những Bộ Đồ Đi Biển Đẹp Nhất? 33+ Cách Mix Trang Phục Đi Biển 2020 Đẹp Cho Nữ

Chiều Đơn Dương nắng và nóng giá buốt ngọt. Mùa xuân mang đến, tôi cảm được mùi thơm hoa cải thoảng cất cánh vào gió, phần đa thiếu nữ Churu tuổi cập kê lúng liếng về đồng, đột nhiên tiếng vó ngựa gõ giòn trên những lối xưa. Ông Xuân bảo, từ bỏ lúc có gói thi công nông thôn bắt đầu, phần đông con đường xóm, nhánh đường nhỏ ra đồng đã có trải bê-tông. Tiếng vó ngựa gõ giòn thêm là thế!

Lục tìm cam kết ức, ông Xuân kể, thời huy hoàng của nghề xe pháo ngựa là vào những năm 90 cố gắng kỷ trước, ở đây gồm xấp xỉ 500 xe cộ. Ngựa “nuôi” cả gia đình. Một ngày làm xe ngựa bằng sáu công làm cho hợp tác làng mạc. Giờ… chỉ với khoảng 50 xe pháo.

Đời người, đời ngựa nghỉ ngơi xứ đọng này cđọng đan xen, quấn quấn. “Người xưa bao gồm câu: “Làm thân trâu ngựa”, nhưng với nghề này, mình đói chứ không để ngựa đói” – anh Nguyễn Quốc Trưởng, người nối nghiệp xe pháo ngựa của ông Xuân triết lý. Tôi gọi, cũng giống phần nhiều xà ích ngơi nghỉ Đà Lạt, kinh tế tài chính của các gia đình này chủ yếu phụ thuộc mức độ ngựa.

Song, chắc rằng sau này, đông đảo nhỏ Hòng, nhỏ Tía (thương hiệu ngựa)… bên trên vựa rau củ Đơn Dương rồi cũng chồn chân, còn lại không gian mênh mông mang lại hầu hết gã xà ích trót yêu nghề ngựa. “Đến đâu, tốt đó. Tại huyện nông làng new này, ô tô đang đi tới từng vựa rau xanh. Nói cố gắng, chứ đọng ai đó đã chọn nghề ngựa để mưu sinch, đã yêu thương nghề thì thiết yếu như thế nào quăng quật được” – anh Trưởng nói.

Theo sự phát triển của buôn bản hội, “chức năng” của ngựa đã bị thu eo hẹp cùng số lượng ngựa trên cao nguyên trung bộ Lâm Viên cũng giảm xuống nhiều. Nhưng, vào trong 1 tối trăng tkhô giòn lên xđọng mộng mơ Đà Lạt, một chiều thung thăng đi về phía núi… tiếng vó ngựa vẫn gõ giòn với tung bay bên trên nền ttách xanh sâu thẳm.