Nước mắt đâu phải chỉ chỉ giành riêng cho nỗi ai oán khi người ta có thể khóc vì nụ cười và hạnh phúc. Cùng với Nguyễn Nhật Ánh nước đôi mắt còn là 1 trong những cái gì đấy thiêng liêng, đẹp tươi và đầy mơ mộng khi ông nói về câu chuyện yêu đương trong sáng cùng ngây thơ giữa cô bé nhỏ Rùa và chàng trai Đông trong truyện ngắn “Ngồi khóc trên cây”.

Bạn đang xem: Đọc truyện ngồi khóc trên cây


Rùa là cô bé bỏng của thiên nhiên, hồn nhiên, trong sáng nhưng lại đầy khí chất bạo phổi mẽ. Yếu tố hoàn cảnh cơ rất từ nhỏ đã mang đến em một sự cứng rắn, cùng với mái tóc cháy nắng trên khuôn mặt khả ái. Còn Đông là cậu sv thành phố về thăm quê, là đứa duy nhất chơi với nhỏ Rùa, nói chuyện, lắng nghe, và đồng tình với nó.

Tâm hồn chúng đồng bộ vào nhau như các đóa hoa dại bắt đầu chớm nở vẫn vội hòa quyện mừi hương phảng phất đầu mùa. Nụ hôn đầu vụng ngây ngô trong vườn đã diễn ra một giải pháp nhẹ nhàng, ngạc nhiên mà cũng thật đáng yêu. Chiếc ngượng đến chín mặt của Đông khi cả nhị môi kề môi được tác giả biểu đạt một phương pháp tỉ mỉ đã thông báo cho một tình thân trong sáng, hồn nhiên đã nảy nở.

“Nồng nàn lên với

Cốc rượu trên tay

Xanh xanh lên với

Trời cao nghìn ngày

Dài nhanh lên với

Tóc xõa ngang mày

Lớn cấp tốc lên với

Bé rộp chiều nay”

Chiều rớt nắng và nóng trên ngọn sầu đông.

Nắng rơi xuống, hết sức dày, tuy thế bị các nhánh lá chống lại trên cao.

Vô số nắng vị trí ngọn cây.

Ở những khoảng trống, nắng liên tiếp rơi.

Xem thêm: Cách Tự Kiểm Tra Nợ Xấu Cá Nhân Online Qua Cic Nhanh Chóng, Cách Thức Kiểm Tra Thông Tin Tín Dụng Cá Nhân

Tôi ngồi choãi chân bên trên cỏ, nghe nắng và nóng ấm chiếu thẳng qua lớp vải.

Trước khía cạnh tôi, trong cái sông Kiếp Bạc, nắng đang chơi đùa với cát.

Mùa hạ, sông Kiếp tệ bạc khô cạn. Lòng sông phơi phần đa tảng đá đen, hiện giờ đã mượt rêu xanh. Cô Út Huệ ở bên kia sông. Hồi bé, đi thăm cô tôi phải lần mò qua cây mong dây cheo leo, luôn luôn đong đưa.

Tôi nhớ, mỗi lần qua ước tôi nên nhắm tịt mắt, tay lần theo dây dính dò mỗi bước một. Béo lên một chút, tôi táo tợn hơn hẳn, đang dám mở mắt tuy thế không bao giờ đủ dũng cảm nhìn xuống lòng sông.

Cúi quan sát xuống, tôi run sợ cảm thấy không phải dòng nước vẫn trôi mà chính là cây cầu đang trôi. Cảm xúc đó làm tôi lảo đảo, chếnh choáng như fan say. Lần đó, nếu như chú Thảo đi phía sau không kịp gửi tay tóm đem tôi, tôi sẽ rơi xuống làn nước đang tung xiết kia.

Thoáng đó mà đã xa rồi. Chú Thảo đã mất trong một mùa mưa, sau một cơn tai biến. Tuyến đường từ đường quốc lộ dẫn về làng đổ bê tông từ khá nhiều năm trước, tuy thế nửa chừng thì kế bên huyện bảo không còn tiền, chả đọc tại sao. Vắt là từ mặt đường quốc lộ ngoặt về xã chỉ gồm bảy cây số đường phẳng. Bảy cây số còn sót lại vẫn là con phố đất đỏ lồi lõm, ngày hè xe nảy tưng tưng, mùa mưa bánh xe cộ bị bùn gói kín, ko nhúc nhích được.

Chú Thảo người bé gò nhưng huyết áp cao, cô Út Huệ bảo thế. Vào thân mùa mưa năm đó, áp suất máu chú có những lúc lên gần 200. Chú bị đứt mạch máu mũi, ngày tiết chảy ướt cả ngực áo. Tuy vậy thím Lê không chuyển chú đến bệnh viện được.