*

REVIEW TRUYỆN DEAR, DOCTOR!

Tác giả: Bách Lâm Thạch Tượng (Thợ Đá Berlin)

Thể loại: hiện nay đại, nam chính chưng sĩ, chín chắn trầm ổn, tình yêu bình dị sâu sắc, HE.

Bạn đang xem: Dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn truyện

Độ dài: 2 tập (888 trang)

Tình trạng: hoàn - sẽ xb

----------

Thông thường, những mẩu truyện được kể theo ngôi của một trong những hai nhân vật chính sẽ khiến người gọi có cảm giác gì kia không trọn vẹn, chính vì chỉ truyền cài được xúc cảm và quan tâm đến của một phía. Nhưng mẩu chuyện này lại không phải như vậy.

Lâm đưa ra Hiệu là 1 trong những sinh viên khoa địa chất. Nhận mạnh, là nữ. Phải nhấn mạnh như vậy bởi vì lần trước tiên biết thương hiệu của cô, bác bỏ sĩ núm Ngụy vẫn cảm thán một câu: “tên gì như nam nhi vậy.”

Và bác sĩ thế Ngụy, chính là Doctor được nói đến trong tên của mẩu truyện này.

“Dear, Doctor!” giống hệt như là một bức thư tình yêu nhiều hơn thế là một câu chuyện. Lâm chi Hiệu nói về quá trình gặp gỡ với quen biết chưng sĩ cố Ngụy, cho tới khi hai bạn đến cùng cả nhà và vậy tay nhau cho đến khi xong cuộc đời.

“Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Lần trước tiên cô gặp mặt anh đó là lúc anh bưng khay thoát ra khỏi phòng phẫu thuật, chỉ mang lại cô xem phần dạ dày mà lại anh đã cắt vứt từ trên fan của bố cô. Dịp ấy, trên tín đồ anh kín như bưng, chỉ lòi ra một song mắt. Ấy ráng mà, Lâm chi Hiệu lại chết chìm ngập trong đôi đôi mắt ấy.

Đó là cô ấy nói như thế, chứ thực sự Lâm bỏ ra Hiệu là 1 trong người hết sức nhút nhát. Rứa nên, dù gặp mặt được anh rất nhiều lần vào thời gian quan tâm ba, tuyệt vời về anh cũng tương đối tốt, mà lại mà cứ hễ gặp mặt anh thì cho đến một chút thính cũng chẳng chịu thả. Để mang đến cuối cùng, hai người cứ do đó mà nhìn nhau tách đi.

Như vậy cũng tốt. Ở ngay gần thì không dám nói gì làm cho gì, chỉ sợ hiểu nhầm biểu lộ của fan kia. Cách nhau một chút, lại nhìn thấy rõ tình cảm của phiên bản thân. Thay là, trong một phút ko nhịn được, Lâm bỏ ra Hiệu đã đi thẳng tự trường của bản thân mình về cơ sở y tế để gặp mặt Cố Ngụy, với theo một cây đàn. Anh hy vọng nghe một ca khúc, cô đáp ứng, với họ ở mặt nhau.

Có thể bạn sẽ thắc mắc, sao lại có thể đơn giản và thuận lợi như vậy? Cũng ko hẳn, bao gồm chuyện không nhất thiết phải nói thật ví dụ hay thật gắng thể, cũng chính vì họ từ lâu đã quan sát kẻ thù bằng ánh nhìn và cả trái tim. Sự nghiêm túc cảnh giác và ân cần của bác bỏ sĩ cầm Ngụy, sự chu đáo thân thiện và tràn đầy tình thương của cô ấy sinh viên nhỏ dại Lâm bỏ ra Hiệu, toàn bộ đều được lưu lại một cách chân thực nhất.

Xem thêm: Top 100 Nhạc Trữ Tình Hay Nhất, Top 100 Ca Khúc Trữ Tình Hay Nhất

Kết trái của cảm tình này, chắc rằng đã được xác minh từ trước đó, chỉ là không người nào chịu mở lời trước cơ mà thôi. Tuy nhiên không sao, quãng thời gian còn lại đó là để bù đắp.

“Tôi rất hàm ơn cuộc đời, trong một năm thầy Lâm bệnh tật kia, đã giúp tôi tìm kiếm thấy hạnh phúc của chính mình giữa hầu như tháng ngày bi thương nhất. Cuộc sống đã khiến cho tôi gặp gỡ được một fan như thế, nhằm tôi tin tưởng, nhằm tôi dựa dẫm. Hạnh phúc, có đôi khi không liên quan gì tới việc đã từng có lần hứa hẹn với nhau bao nhiêu, đã từng bên nhau làm các gì, thậm chí chẳng liên quan đến dòng gọi là “chỉ đề xuất em muốn, chỉ việc anh có”. Ý nghĩa ban đầu của hạnh phúc chính là sự thai bạn, là khi bạn biết rằng vào cuộc đời của công ty có một người, fan đó sẽ luôn luôn ở bên, sẽ không khi nào rời xa.”

Lâm chi Hiệu tự dìm mình là một cô nàng khá hững hờ và không lãng mạn. Hai người từ khi xác minh quan hệ cũng gần như không tồn tại gì cụ đổi. Anh bận nhưng mà cô cũng bận. Thế cho nên họ cực kì trân quý đa số lúc được nghỉ ngơi cạnh nhau, với mọi người trong nhà làm những vấn đề nhẹ nhàng mà lại lại đầy ngọt ngào. Có đôi khi chỉ là những hành vi vô cùng nhỏ tuổi nhặt hệt như anh vừa trực đêm xong xuôi liền chạy cho trường thuộc đi ăn uống một bữa. Hoặc là khi cô vừa kết thúc một trong những buổi thi ngay tức thì chạy đến khám đa khoa mang theo cho anh một chút điểm tâm. Cùng còn rất nhiều những vụn lặt vặt của cuộc sống khác. Nói cho cùng, chỉ việc là làm cho những người mình thích, đau đớn mấy cũng có thể hóa thành niềm vui.

Câu chuyện được kể lại dưới góc nhìn của Lâm chi Hiệu, từng giai đoạn xảy đến trong cuộc sống của nhì người. Có nụ cười khi được ở mặt nhau mặc dù cho là ngắn ngủi, tất cả nỗi bi tráng khi buộc phải xa cách, bao gồm giận hờn khi xuất hiện thêm nhân tố mặt ngoài, có hiểu rõ sâu xa khi được giãi bày, có đón nhận những người chúng ta mới, cũng đều có chia tay những người thân yêu thương nhất.... Chỉ là phần nhiều chuyện người nào cũng có thể gặp mặt trong đời, nhưng chiếc cách mà họ cùng nhau trải qua mới thật sự là xứng đáng quý.

Người ta vẫn nói, “yêu ai yêu cả lối đi lối về”. Cả chưng sĩ cố gắng Ngụy cùng Lâm đưa ra Hiệu số đông là kiểu fan như vậy. Trong mẩu truyện này, phần nhiều đó là kể về mối quan hệ giữa họ với gia đình bằng hữu của hai bên. Lúc lần đầu giới thiệu trưởng bối, được thách thức và được chấp nhận,... Tất cả đều ra mắt như nó vốn có, cơ mà lại khiến cho người đọc bắt buộc suy ngẫm.

Trong bất cứ một quan hệ nào, mặc dù cho sự mở màn có khác biệt đến cố gắng nào đi chăng nữa, thì ở đầu cuối cũng chỉ việc trả lời một thắc mắc duy nhất mà lại thôi. Bạn yêu tín đồ đó nhiều như vậy nào?

Nếu rất thực sự là tình yêu, không phải nói ai phải quyết tử vì ai, hồ hết là trường đoản cú nguyện biến hóa chính bản thân để cấu kết với kẻ thù nhất có thể. Trong cuộc sống thường ngày của hai fan Cố Ngụy cùng Lâm đưa ra Hiệu, họ đang tự điều chỉnh không hề ít thói quen trong cuộc sống đời thường từ trước kia, từ bỏ rất nhiều những hy vọng muốn cá nhân để thuộc nhau triển khai mong muốn của tất cả hai. Điều đó vượt qua cả sự tình thực trong tình yêu, đổi mới một một số loại tình cảm quan tâm nhất.

Tại sao mẩu chuyện này lại y hệt như một bức thư tình? Là bởi vì, cô gái Lâm bỏ ra Hiệu viết về người lũ ông dịu dàng của mình, từ thiết yếu những nhỏ dại nhặt vụn lặt vặt của đời thường, cô lại nhìn thấy được hầu như tình cảm thâm thúy nhất mà anh dành cho cô. Lâm đưa ra Hiệu không có kinh nghiệm yêu thương đương, cũng không biết cách thể hiện. Nuốm nên, chưng sĩ gắng đã hết sức kiên nhẫn từng bước một dẫn dắt cô, chuyển cô vào cuộc sống đời thường của anh, và cũng từng bước đi vào cuộc sống thường ngày của cô.

Chắc chắn sẽ có rất nhiều người đọc mẩu chuyện này cảm thấy, bác bỏ sĩ Cố là 1 trong những người lũ ông vô cùng hoàn hảo, tình thân của anh đó là niềm mơ ước với tất cả cô gái. Tuy vậy xét ở một khía cạnh như thế nào đó, sự tuyệt vời và hoàn hảo nhất của anh là dưới mắt nhìn của Lâm bỏ ra Hiệu. Thế bắt đầu nói, bao hàm chuyện xảy ra với bạn, các bạn sẽ thấy bình thường, nhưng bởi vì đã yêu, cho nên vì thế tất cả đều sở hữu thể trở thành giấc mơ ngọt ngào.

“Tôi bực bội, “Anh bảo ai “phẳng” hả?”

“Eo của em.”

“...” Tôi quay đầu đi, không thèm suy xét anh.

Hôm nay thiên nhiên lại nổi hứng, “Nếu mà lại mang bầu thì băn khoăn có to lên được không nhỉ?”

Yên im hồi lâu, tôi yếu ớt ớt hỏi, “Anh mong có con rồi?”

Bác sĩ chũm lại im lặng một dịp rồi bắt đầu nói. “Hay là thôi đi, vừa mới kết hôn xong đã phải tạo nên một kẻ thứ bố làm gì.”

“...”

***

Người Qua Đường A, “Bác sĩ Cố, bình thường anh với Lâm chi Hiệu, ai là fan đưa ra quyết định?”

Cố Ngụy, “Còn yêu cầu xem sẽ là chuyện gì.”

Người Qua Đường A, “À há, đông đảo chuyện khủng thì anh quyết định, còn chuyện gì là chuyện béo thì cô ấy ra quyết định sao?”

Cố Ngụy nhấp lên xuống đầu. “Chuyện của tôi, cô ấy quyết định, chuyện của cô ấy ấy, tôi quyết định.”

“Tình yêu, đó là trao cho đối phương sự nhân hậu độ lượng nhất. Giả dụ như em đã không thể từ quăng quật được anh, vậy thì em sẽ trao hết đến anh sự tin tưởng.”