*

*

Ebook được xong bởi các thành viên TVE, dựa trên mục đích trọn vẹn phi mến mại, cùng với ý muốn share sách cho đều bạn không có điều kiện đọc các ấn phẩm thông thường. ước ao rằng qua ebook này các các bạn sẽ có được hầu hết phút giâythư giãn và thỏa mãn nhu cầu niềm si đọc sách của mình. Đó cũnglà ước mong mỏi của tất cả chúng tôi. Tuy nhiên, phần nhiều trường hợpnằm trong kĩ năng có thể, cửa hàng chúng tôi vẫn hy vọng các bạn oder bản in thiết yếu gốc.Bản quyền thành công thuộc về đơn vị xuất bản. Bản ebook thuộc vềnhóm dự án. Mọi hành vi sao lưu dưới mọi bề ngoài sang bất cứ đâu xin không thay đổi tên những người dân thực hiện, như một sự tôn trọng. ๑۩۞۩๑ những thành viên tham gia dự án : quản lý dự án: Doraemon25


Chụp ảnh: Doraemon25 Đánh máy: bodauphong, the dark knight, Sea Turtle, SuperJunior, mejie, dhongtham123, o0o2712o0o, Doraemon25, cobelala, another, hoalytra Check: southsky2010, to_you, iluvbook09 làm cho ebook: jackreacher1994 Thư ký: Moon85 ๑۩۞۩๑ thông tin ấn phẩm : thương hiệu sách: Kẻ Cắp Tia Chớp Nxb Văn học tập Tác giả: Rick Riordan Dịch giả: Vũ Kim Dung Số trang: 512 hiệ tượng bìa: Bìa mềm Kích thước: 14x20,5 centimet Năm xuất bản: 03 - 2010 Trọng lượng: 550 gram giá bìa: 91000 VNĐ


––––•(-• KẺ CẮP TIA CHỚP •-)•–––– THUỘC SERIES PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS RICK RIORDAN - TIỂU THUYẾT GIA VĂN HỌC THIẾU NHI ĂN KHÁCH NHẤT NƯỚC MỸRICK RIORDAN là tác giả có sách hút khách nhất vị tờ NewYork Times đánh giá cho Series truyện giành cho trẻ em PercyJackson và các vị thần Olympia cùng Series tè thuyết trinhthám dành cho những người lớn Tres Navarre. Ông có mười lăm nămgiảng dạy dỗ môn giờ Anh và lịch sử ở những trường trung học tập cơ sởcông và bốn ở San Francisco cất cánh Area nghỉ ngơi California cùng ở Texas, từngnhận phần thưởng Giáo viên Ưu tú thứ nhất của trường vào năm2002 bởi Saint Mary’s Hall trao tặng. Ông hiện đang sinh sống và làm việc ở SanAntonio, Texas cùng bà xã và hai nhỏ trai, dành tổng thể thời giancho sáng sủa tác.Các phần thưởng cho cuốn KẺ CẮP TIA CHỚP:· A new york Times Bestseller· Selected for Al Roker’s Book Club For Kids, the Today Show· A Best Book of 2005, School Library Journal· A new york Times Notable Book of 2005· A Best Book of 2005, Child Magazine· Bluebonnet Award Nominee 2006, Texas Library Association· Askews Torchlight Award (UK) Winner, 2006· Chicago Public Library Best of the Best Book List, 2005· VOYA top Shelf Fiction danh mục for 2005


· ALA Notable Book for 2005· YALSA Best Book for Young Adults 2005· Red House Children’s Book Award Winner (UK), 2006· CCBC choice award 2006, Cooperative Children’s Book Center· A 2006 Notable Children’s Book, National Council for Teachersof English· A Publishers Weekly National Children’s Bestseller· Warwickshire Book Award Winner (UK), 2007· Beehive Award Winner 2007 (Children’s Literature Association ofUtah)· Maine Student Book Award Winner 2007…Series Percy Jackson và những vị thần Olympia bao gồm 5 cuốn là:The Lightning Thief, The Sea of Monsters, The Titan’sCurse, The Battle of Labyrinth, The Last Olympian. Bộ sáchnày đã bán được 8.1 triệu bản trên toàn nạm giới, chỉ chiếm 129 tuầntrong danh sách Sách bán chạy nhất trên thủ đô new york Times chothể một số loại sách thiếu nhi. Kẻ cắp tia chớp đã được bán phiên bản quyềncho 34 nước.Sách vẫn được chuyển thể thành phim truyền hình nhựa cùng tên doChris Columbus đạo diễn, với sự tham gia của các sao: UmaThurman, Pierce Brosnan… , vừa được trình chiếu khắp thếgiớivào cuối tháng 2.2010 sống Mỹ với sẽ được ban đầu công chiếu tạiViệt Nam từ thời điểm ngày 5.3.2010 tại khối hệ thống rạp Megastar. Tác phẩmcũng được đưa sang video clip game.Chuyện gì sẽ xẩy ra nếu những vị thần trên đỉnh Olympus vẫncòn sống ở vậy kỷ 21? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ yêu vàcó con với những người trần? và những người con đó hoàn toàn có thể trởthành những nhân vật vĩ đại – như Theseus, Jason và


Hercules? Chuyện gì đã xảy ra nếu như bạn là một trong những sốnhững đứa trẻ đó?Với việc khám phá ra thân phận buôn bán thần của mình, cậu bémười nhì tuổi Percy Jackson đã bắt đầu lên con đường thực thinhiệm vụ rất là nguy hiểm trong cuộc đời mình. Cùng với sựgiúp đỡ của thần rừng và con gái của đàn bà thần Athena –Annabeth, Percy đã đi khắp đất nước mỹ để tra cứu bắt kẻ trộm vũkhí diệt trừ – tia chớp của thần Zeus. Trên khắp cuộc hànhtrình đó, cậu đang phải đối mặt với những quân địch hùng mạnh,những người đang mong ngăn cản cậu thực hiện nhiệm vụ.Vượt qua vớ cả, cậu muốn gặp người phụ thân mà cậu không baogiờ biết được. Và Oracle đã chú ý cho cậu về sự phảnbội của một bạn bạn… Mục Lục 1. Tôi Trót Làm gia sư Dạy Đại Số Bốc tương đối 2. Bố Bà Già Đan tất Âm Phủ


3. Grover ko Mặc Quần 4. Chị em Dạy Tôi Đấu trườn 5. Tôi Chơi bài xích Pinoch cùng với Ngựa6. Tôi – Chúa Tể buổi tối Thượng trong Nhà vệ sinh ! 7. Buổi tiệc Bốc sương 8. Giành Cờ Danh Dự 9. Tôi Được Giao trọng trách Truy Tìm đồ vật Báu 10. Tôi Phá Hỏng mẫu Xe Buýt cực Tốt


11. Siêu thị Bán Tượng 12. Lời khuyên răn Của Chó Xù 13. Tôi Lao Đầu Vào Chỗ chết 14. Kẻ Bị tầm nã Nã 15. Thần giỏi Bụng Đãi Bánh 16. Đưa ngựa chiến Vằn Đến Vegas17. Lựa chọn Đệm Nước Thật cực nhọc Lắm Thay


18. Annabeth đào tạo Chú Khuyển cha Đầu 19. Tiến Gần chân lý 20. Ẩu Đả với những người Bà nhỏ Xấu Tính 21. Tôi Đã Biết kềm chế 22. Lời Tiên Tri Thành hiện ThựcDịch từ bản tiếng Anh: The Lightning Thief, của Rick Riordan - NXB Hyperion Books


1. Tôi Trót Làm cô giáo Dạy Đại Số Bốc khá Nói thiệt nhé, tôi đâu ước ao làm á thần!Nếu khi đọc sách này, bạn cho rằng một nửa cái máu chảytrong huyết mạch mình nằm trong về thần thánh, tôi khuyên chúng ta hãyđóng sách lại tức thì đi. Hãy tin phần lớn lời gian dối về thân nuốm củamình từ phụ huynh và sống cuộc đời bình dị như bao bạn khác.Mạng á thần như trứng treo đầu đẳng. Đáng hại lắm! tử vong đauđớn, kinh khiếp luôn theo liền kề gót họ gần như là mọi lúc đông đảo nơi.Nếu bạn là một trong những đứa con trẻ bình thường, độc giả cuốn sách này vìbạn nghĩ về nó là một điều hỏng cấu, thì thiệt tuyệt. Tiếp tục đọc nónhé! Tôi ganh ghẻ với chúng ta vì chúng ta có thể giả vờ số đông chuyện trongcuốn sách này chưa bao giờ xảy ra.Nếu thấy đầy đủ gì tả vào sách này giống với mình quá, nếuthấy trực giác, linh tính không chịu ngủ yên, hãy xong xuôi đọc ngayvì hoàn toàn có thể bạn giống bọn chúng tôi. Nếu như khách hàng biết, chẳng chóng thì chàychúng cũng đánh hơi thấy và tìm tới lấy mạng bạn.Đừng trách tôi không báo trước nhé.Tên cha sinh mẹ đẻ của tớ là Percy Jackson.Tôi mười nhì tuổi. Vài tháng trước đây, tôi còn là học viên nội trútại Học việc Yancy, một ngôi trường tư dành cho học sinh riêng lẻ thuộckhu vực thượng New York.Tôi gồm phải là 1 trong những cậu ranh con “cá biệt” không?Có, ai cũng biết thế.Mọi thời điểm suốt trong quãng đời ngắn ngủi và âu sầu của tôi đềuchứng minh điều đó. Tuy nhiên mãi mang đến tháng Năm vừa rồi, mọichuyện mới ban đầu tệ hại không chịu đựng nổi. Đó là thời điểm khối lớp Sáuchúng tôi đi du lịch thăm quan ở Manhattan. Nhì mươi tám ma lanh tỳ tâmthần có vấn đề cùng hai gia sư lên chiếc xe buýt xoàn chóenhắm Bảo tàng thẩm mỹ Metropolitan thẳng tiến. Các mẫu vậttrưng bày tất cả từ thời Hy Lạp cùng La Mã cổ kính là mục đích tham


quan của ngày hôm đó.Phải phải, nghe như sắp bị tra tấn vậy. Số đông những chuyếntham quan liêu của học viện chuyên nghành Yancy các thế cả.Nhưng hôm nay, thầy Brunner dạy tiếng Latinh sẽ khuyên bảo họctrò, vậy cho nên lòng tôi tràn trề hy vọng.Thầy giáo tôi trạc tuổi trung niên ngồi xe cộ lăn tất cả gắn đụng cơ. Tócthầy thưa mỏng, cỗ râu quai nón không chăm nom thường xuyênvà thầy hay mặc áo khóa ngoài cũ sờn lòng ám mùi hương cà phê. Nhìn quachẳng ai bảo thầy gồm gì thú vị mà lại ngược lại, trong giờ học tập thầyhay nhắc chuyện, nói nghịch và đến học trò chơi những trò xẻ ích. Thầycòn gồm một bộ sưu tầm tuyệt vời toàn vũ khí với áo gần cạnh của ngườiLa Mã cổ. Vậy nên có thể mỗi huyết của thầy là tôi ko thấy buồnngủ.Tôi mong muốn buổi thăm quan này suôn sẻ, hay ít nhất cũng khôngcó sự nỗ lực gì xảy đến với tôi.Nhưng hỡi ôi, kia chỉ là hy vọng hão huyền.Hình như buổi tham quan du lịch hay dã ngoại làm sao tôi cũng gặp mặt chuyệnkhóc dở mếu dở. Chẳng hạn, trong chuyến thăm chiến trườngSaratoga hồi lớp Năm, tôi chạm chán tai nạn với khẩu đại bác có từ bỏ thờiChiến tranh phương pháp mạng. Thành tâm thì tôi không cố tình nhắm bắnxe buýt của trường. Nhưng dù đãi đằng thế nào đi nữa thì tôicũng bị xua đuổi học. Còn nữa, hồi lớp Bốn, khi shop chúng tôi được đếnphía sau hậu trường của hồ cá béo ở thế giới Đại Dương, tôichẳng may đụng vào cần đòn kích bẩy trên lối đi hẹp khiến cho cả lớpphải tập bơi lội bất đắc dĩ. Không hết, trước kia tôi còn… cơ mà thôi, chắccác chúng ta đoán ra cả rồi.Nhưng lần tham quan này, tôi tự hứa hẹn với lòng nhất thiết mình sẽngoan.Suốt quãng con đường xuống trung tâm, tôi nghiến răng chịu cảnhnhỏ Nancy Bobofit - mặt đầy tàn nhang, tính xuất xắc táy sản phẩm công nghệ - cầmbánh kẹp bơ hạt đậu phộng rưới xốt cà chốc chốc lại đập vào đầuGrover, đồng bọn nhất của tôi.

Bạn đang xem: Kẻ cắp tia chớp phần 3


Grover là nhỏ mồi ngon xơi của các đứa ngỗ ngược như Nancy.Thằng chúng ta chí cốt của tôi gầy nhẳng, lúc buồn chán chỉ biết khóc.Chắc chắn nó lưu ban vài năm rồi vì chưng trong khối lớp Sáu, chỉ mình nócó nhọt trứng cá cùng vài cọng râu thưa. Grover là trẻ tật nguyền.Nó có giấy được miễn học tập thể dục cả đời vị bị bệnh nào đấy ảnhhưởng cho cơ chân. Dáng đi của chính nó vẹo vọ trông vô cùng tội nghiệp,như thể mỗi bước đi đều có tác dụng nó đau đớn. Mặc dù nhiên, chớ thấyvậy mà lại tưởng lầm. Mọi khi căn-tin tất cả món bánh bột ngô nhânthịt, chú ý Grover chạy đua đến đó thì cứ hotline là lác đôi mắt nhé.Quay lại chuyến tham quan để đời hôm ấy. Nancy Bobofit điềmnhiên gần như đặn ném mẩu vụn véo từ mẫu bánh kẹp vào mái đầu nâuxoăn tít của Grover. Chỉ lát sau, đầu nó dính rậm rạp đầy mẩubánh nhỏ. Bé dại Nancy biết tôi không làm những gì được nó vị tôi đangtrong thời hạn bị theo dõi chặt chẽ bởi từng mắc lỗi trước đó.Trước cơ hội đi, thầy hiệu trưởng ăn hiếp rằng tôi sẽ bị đuổi học thẳngthừng trường hợp gây bất kể chuyện gì ko tốt, làm cho mọi bạn xấu hổhoặc dễ dàng và đơn giản chỉ là chọc mỉm cười ai kia trong chuyến đi này.Tôi lẩm bẩm:- Tớ đã lấy mạng con nhỏ tuổi cho coi.Grover cầm cố trấn tĩnh:- ko có gì đâu mà. Tớ phù hợp bơ đậu phộng.Nó nhanh chóng né mẩu bánh trường đoản cú tay Nancy vừa bay tới.- nạm này thì vượt lắm.Tôi vẫn chực vùng lên nhưng bị Grover kéo xuống ghế, đoạnnhắc:- Đang trong thời hạn quản chế, chắc cậu biết nếu bao gồm xô xát, ailà kẻ đề xuất giơ đầu chịu báng rồi đấy!Giờ ngẫm lại, tôi ước lần ấy bản thân hạ hạ gục Nancy luôn luôn cho xong.Bị cấm túc trong trường sau giờ học tập không nhằm nhò gì so vớimối họa tôi sắp đến tự rước vào thân.Thầy Brunner đứng vị trí số 1 đoàn tham quan.Điều khiển xe cộ lăn đi trước, thầy đưa công ty chúng tôi qua mấy phòng


trưng bày rộng lớn thênh thang, đi qua mấy tượng phật tạc từ đá cẩmthạch và dãy tủ kính bày đầy đồ cổ bằng gia công bằng chất liệu gốm màu sắc dacam pha màu đen.Tôi cực kì ngạc nhiên: trong cả hai ba ngàn năm qua, sao vật dụng gốmvẫn không bị bể nhỉ?!Thầy Brunner gọi shop chúng tôi đến vây xung quanh cây cột đá cao gầnbốn mét. Đầu cột gồm con nhân sư khủng và nói rằng nó vốn là bia củangôi mộ cổ, khu vực an ngủ của một bé nhỏ gái trạc tuổi bọn chúng tôi. Thầycòn kể tỉ mỉ về đông đảo hình va khắc phía hai bên cột. Chuyện củathầy khá hay. Tôi muốn nghe lắm nhưng lại mấy chúng ta đứng ngay sát cứnói chuyện riêng hoài. Các lần tôi bực mình quát bảo bọn họ immiệng, cô Dodds đứng trông chừng gần này lại lừ đôi mắt cảnh cáo tôi.Cô Dodds người bé dại thó quê ở Georgia, dạy môn Toán. Mặc dù đãnăm mươi tuổi tuy thế cô luôn mặc áo da màu đen. Cô nanh nọcvà đanh đá, trông như lúc nào cũng sẵn sàng cưỡi xe Harley phânkhối khủng đâm trực tiếp vào tủ đựng đồ dùng của kẻ nào nhưng cô không ưa.Cô new dạy chúng tôi được vài ba tháng bởi thầy Toán cũ của chúngtôi bị hiện tượng suy nhược thần kinh.Ngay hôm đầu nhận lớp, cô Dodds đang quý Nancy cùng coi tôi là tênvô lại. Mỗi lúc cô xỉa ngón trỏ cong như móc câu về phía tôi vớigiọng ngọt như mía lùi: “Nghe này cưng…”, giống hệt như rằng tôi bị phạtở lại sau giờ học cả tháng.Có lần, sau khi bị cô bắt ngồi mang đến tận nửa đêm gôm không còn phần bàigiải trong chồng sách bài bác tập toàn cũ, tôi bảo Grover: “Chắc côDodds không phải là người”. Nó nghiêm trang quan sát tôi, bảo:- Cậu hoàn toàn đúng.Thầy Brunner vẫn đang nói đến nghệ thuật diễn đạt trong cách tổchức ma chay của người Hy Lạp cổ.Giọt nước tràn ly đúng lúc Nancy mỉm cười khúc khích, nói câu gì đó vềhình chạm người giới trẻ trần truồng bên trên cột đá. Ko chịunổi, tôi xoay xuống:- gồm câm mồm không thì bảo?


Tôi không chủ trung tâm quát khổng lồ như thế.Cả lớp cười ồ. Thầy Brunner hoàn thành kể, nói cùng với tôi:- Trò Jackson vừa dấn xét gì thế?Mặt tôi đỏ rần:- Thưa thầy, không ạ. Thầy Brunner chỉ bức tranh khắc bên trên cột:- Em thử trình bày nội dung bức tranh này xem.Nhìn bức điêu khắc, tôi mừng rơn vì chưng biết hơi rõ:- bao gồm phải Kronos vẫn nuốt các con vào bụng không ạ?Rõ ràng thầy Brunner chưa thỏa mãn nhu cầu với câu vấn đáp ấy:- Phải. Với ông ta đã làm nắm vì…Tôi rứa moi óc nhớ bài:- Vì… thần Kronos là chúa tể của các vị thần và…- những vị thần nào?Tôi nói chữa:- À không, người to con Titan. Kronos không tin các con, vốn làcác vị thần. Thế cho nên ông ta nuốt sống những con mình. Đúng khôngạ? Nhưng vk Kronos sẽ tráo thần Dớt, khi đó là hài nhi, bởi mộthòn đá rồi giấu bé đi. Sau này, thần Dớt khôn to đã lừa cha đểông ói ra cả nhà em mình…Đám con gái đứng sau tôi kêu lên:- Eo ôi!- … Và nuốm là xảy ra trận đánh lớn, một mặt là những vị thần, bênkia là người vĩ đại Titan. Cuối cùng, các vị thần sẽ chiếnthắng.Có tiếng cười khúc khích vào đám học tập trò.Đứng sau lưng tôi, Nancy thì thầm bạn nó:- Học mang lại lắm cũng đều có mài kiến thức ra ăn được đâu. Về sau đixin việc làm, chẳng ai yêu thương cầu: “Xin hãy lý giải tại sao Kronoslại nuốt những con vào bụng” cả!Thầy Brunner hỏi:- Trò Nancy Bobofit vừa bao gồm ý hay. Tôi xin diễn giải thành câu hỏi


để trò Jackson phân tích và lý giải nhé: Chuyện em vừa kể vận dụng vàothực tiễn như thế nào?Grover thì thầm:- dính chưởng.Nancy rít lên, khía cạnh nó còn đỏ hơn cả mái tóc đỏ rực bên trên đầu:- Câm ngay.Ít tuyệt nhất Nancy cũng trở nên bắt lỗi. Vào trường chỉ mình thầy Brunnerluôn phát hiện nay được phần nhiều điều bậy bạ mà nó phát ra. Tai thầychẳng khác dàn ra-đa hiện đại.Ngẫm nghĩ câu hỏi một lát, tôi rún vai:- Thưa thầy, em băn khoăn ạ.Thầy Brunner có vẻ thất vọng:- Được rồi. Chuyện này khuyên răn con fan ta không nên cả tin.Thần Dớt cho phụ vương uống rượu pha mù tạt khiến cho ông nôn ra nămngười con của mình vốn là các vị thần bất tử. Họ vẫn sinh sống vàtrưởng thành ngay trong bụng người vĩ đại Kronos. Các vị thầnđánh bại cha, sử dụng ngay liềm cắt cỏ của Kronos băm ông thànhtrăm ngàn mảnh nhỏ dại và rải xuống ngục Tartarus, phần tận cùngcủa địa ngục. Tôi biết những em mừng vì đã đi đến giờ nạp năng lượng trưa. Phiềncô Dodds đưa các em ra bên ngoài nhé?Cả lớp tản ra. Đám con gái ôm bụng, còn bầy con trai xô đẩynhau cười nghịch ầm ĩ. Grover cùng tôi dợm tảo ra cửa thì nghe thầyBrunner gọi giật lại:- Trò Jackson.Biết ngay lập tức mà.Tôi bảo Grover đi tiếp, đoạn trở lại hỏi:- Dạ, thầy bảo gì em ạ?Ánh đôi mắt của thầy thật cực nhọc quên. Cặp mắt nâu luôn tập trungnhìn chăm chú ấy ngoài ra đã cả ngàn tuổi và nhìn thấu sự đời.- Trò đề nghị học cách vấn đáp các thắc mắc thầy chỉ dẫn chứ!- Về người to con ư, thưa thầy?- Về thực tiễn và cách áp dụng những kiến thức và kỹ năng đã học tập vào đời


sống thực tế.- À, ra thế.- tin tức thầy cung ứng vô thuộc quan trọng. Thầy mong emhiểu tầm đặc trưng lớn lao của nó. Thầy chỉ muốn dành được cáccâu trả lời rất tốt từ em. Hãy nhớ đem điều đó, Percy Jackson ạ.Tôi chạnh lòng. Sao thời điểm nào thầy cũng thúc nghiền tôi thế ?!Phải công nhận thêm các ngày thi môn học của thầy vui rất kỳ. Khiđó, thầy Brunner mặc áo liền kề của tín đồ La Mã cổ cùng thét vang:“Nhìn đây”. Tay cầm cố kiếm chỉ vỏ hộp phấn, thầy thách những trò chạylên bảng, viết tên ngẫu nhiên nhân vật huyền thoại nào của Hy Lạp vàLa Mã cổ từng được học, nói tên phụ huynh họ cùng vị thần mà người ta thờphượng. Tuy vậy khổ nỗi thầy hy vọng tôi phải học tập bằng bạnbằng bè, dù biết tôi mắc bệnh dịch khó phát âm và triệu chứng mất tập trung.Cả đời tôi chỉ nhận toàn điểm C trở xuống. Ko – thầy khôngchỉ hy vọng tôi phải học hành bằng chúng ta bằng bè. Thầy hy vọng tôiphải giỏi hơn nữa cơ. Nhớ cả đống tên fan và thông tin về họđã khó, huống hồ thầy còn đòi tôi cần đánh vần mang lại đúng từngcái tên.Tôi lí nhí hứa hẹn sẽ cố gắng nhiều rộng nữa. Tuy nhiên thầy Brunner chỉbuồn bã nhìn mãi bia đá như thể thầy sẽ dự đám tang ngườicon gái nọ.Lát sau, thầy bảo tôi ra ngoài ăn trưa cho kịp.*** Cả lớp tụ tập trên bậc tam cung cấp của viện bảo tàng ngắm dòngngười đi bộ tấp nập bên trên Đại lộ Số Năm.Trên trời, một cơn dông lớn dữ dội đang kéo đến. Không bao giờtôi thấy đám mây to, black kịt như vậy trên bầu trời thành phố.Không biết tất cả phải tại Trái đất sẽ nóng lên hay là không mà từ


Giáng sinh mang lại giờ, thời tiết khắp bang new york này kỳ lạ lắm:nào bão tuyết khốc liệt, như thế nào lụt lội ghê gớm, như thế nào cháy rừng dosét đánh. Lần này nếu bao gồm bão nhiệt đới xuất hiện, tôi cũng khôngngạc nhiên.Hình như ko ai để ý đến thời huyết thì phải. Góc kia gồm mấythằng con trai đang vãi mẩu bánh mang đến chim ý trung nhân câu ăn. Ở góc này,Nancy sẽ tìm cách móc túi một bà qua mặt đường và tất nhiên côDodds không hề hay biết gì.Tôi với Grover bóc khỏi đám đông với tìm số chỗ ngồi trên thành hồdưới chân đài phun nước. Biết đâu thấy vậy, bạn qua mặt đường sẽtưởng hai đứa tôi không phải học viên của cái trường toàn bọnhọc dốt, lẻ tẻ mà các trường khác không sở hữu và nhận nên mới dồn cảvào đây.Grover hỏi:- Thầy phát cậu à?- Không. Đời nào thầy Brunner phân phát tớ. Lắm dịp tớ chỉ muốn thầyđừng niềm nở tớ thừa thế. Tớ đâu chỉ thiên tài.Grover lạng lẽ một dịp lâu. Cứ tưởng nó chuẩn bị nhận xét một câuthật sâu sắc hay triết lý cao xa để an ủi tôi thì nó lại bảo:- Tớ xin cậu trái táo có được không?Tôi đắng không còn cả miệng, chẳng thiết nạp năng lượng bèn cho nó.Ngắm loại xe cộ chạy xuống phía cuối Đại lộ Số Năm, tôi nhớcăn hộ của bà mẹ chỉ cách đây một quãng. Từ Giáng sinh cho giờchưa chạm mặt được mẹ, giờ tôi chỉ chực nhảy đầm ngay lên xe taxi về thẳngnhà. Bà bầu sẽ ôm chầm rước tôi, mừng quýnh vì được chạm mặt con nhưngđồng thời bà sẽ bế tắc cho coi. Chị em sẽ nhờ cất hộ tôi trở về Học việnYancy, với lời chỉ bảo dò tôi phải nỗ lực cho dù tôi đã đưa đếnsáu ngôi trường trong khoảng sáu năm<1> và có lẽ rằng lần này cũngsẽ bị xua học nữa cho coi. Ánh mắt ai oán rười rượi của người mẹ chắcsẽ làm cho tôi quỵ mất.Thầy Brunner ngồi trong xe lăn đậu phía bên dưới chân dốc dành chongười tàn tật. Thầy vừa hiểu tiểu thuyết vừa ăn cần tây. Lưng ghế


của thầy gồm gắn mẫu dù đỏ khiến nhìn tự xa, trông xe cộ lăn giốngbàn cà phê di động.Vừa giở gói giấy bánh kẹp định ăn, tôi đang thấy Nancy Bobofit dẫnmấy đứa bạn xấu ma chê quỷ hờn mang đến đứng ngay trước mặt.Chắc nó đã chán móc túi khách du lịch nên mang lại đây gây sự. Connhỏ ném phần ăn trưa còn lại vào fan Grover:- Ối, chỉ lỡ tay chứ không cố gắng ý đâu.Nó tảo sang tôi cười cợt phô hàm răng vẩu. Tàn nhang cùng bề mặt nómàu đá quý da cam, trông như ai vừa xịt tô đầy phương diện nó vậy.Tôi ráng không nổi nóng. Nhân viên cấp dưới tư vấn tâm lý của ngôi trường dặntôi cả triệu lần rằng: “Nếu chạm mặt chuyện chướng tai tua mắt, hãyđếm cho mười và nuốm tự chủ”. Nhưng lúc này tôi giận thừa nênkhông lưu giữ được gì. Nhì tai tôi lùng bùng như tất cả ai đánh trốngtrận bên trong.Tôi không hãy nhớ là đã đụng vào tín đồ Nancy, chỉ thấy loáng cái nóđã ngồi bết trong hồ nước, hét vang:- PERCY ĐẨY EM NGÃ.Không biết trường đoản cú đâu, cô Dodds đã ở sát ngay bên cạnh hai thằng tôi.Có vài đứa học tập trò thì thào:- Cậu tất cả thấy không…- … nước hồ nước này kỳ quá…- … dường như nước nhấc lên lôi tuột con nhỏ dại Nancy…Tôi không hiểu đàn nó nói gì, chỉ biết tai ương lại sắp tới giáng xuốngđầu mình.Ngay sau thời điểm ngó từ trên đầu đến chân cô trò cưng, biết Nancy khônghề hấn gì với hứa sẽ cài đặt cho nó áo phông của viện kho lưu trữ bảo tàng ởquầy lưu lại niệm, bla bla bla, cô Dodds quay ngay sang tôi. Ngọnlửa đắc win bừng lên trong mắt cô như thể tôi vừa có tác dụng mộtchuyện cô đã hóng xem trong cả mùa hè.- Nghe này, cưng…Tôi lúng búng:- Em biết rồi. Một mon gôm sách bài xích tập ạ?


Đó chưa phải điều cô Dodds mong mỏi nghe.- Đi theo tôi.Grover la lên:- Khoan đã. Lỗi trên em. Chính em đẩy chúng ta Nancy ạ.Tôi trố mắt kinh ngạc nhìn nó. Thật bắt buộc tin nó dám baoche đến tôi. Grover vốn hại cô Dodds như sợ hãi cọp cơ mà.Cô Dodds trừng đôi mắt nhìn khiến cho cằm nó run xấu bật.- Cậu Underwood, tôi lại không cho là như vậy.- cơ mà mà…- Em làm việc nguyên đó.Grover vô vọng nhìn tôi. Tôi bảo nó:- ko có gì đâu. Cảm ơn cậu vì chưng đã rứa cứu tớ.Cô Dodds quát mắng lớn:- Trò Percy, đi nào.Nancy Bobofit trề môi đắc thắng.Tôi nhìn nó với ánh nhìn lát-nữa-mày-sẽ-biết-tay-tao. Đẩy nó ngãvào vũng nước được thì có bị băn khoăn chút đỉnh cũng đáng. Ước gì tôinhớ được cồn tác xô mạnh khỏe Nancy xuống nước khi nãy.Tôi quay trở về nhìn cô Dodds, nhưng mà cô ấy đã không ở đó. Cô ấyđang đứng nghỉ ngơi lối vào viện bảo tàng, ở các bậc thang bên trên cùng,đang kiên trì chờ tôi đi đến.Sao cô ấy đi đến đó nhanh vậy nên nhỉ?Chuyện ấy thường tuyệt xảy mang đến với tôi. Kiên cố thi thoảng não tôi lạingủ quên. Ngay sau đó, tôi biết mình vừa bỏ lỡ một điều gì đó,như thể một mảnh dùng ghép của trò nghịch xếp hình vừa tung vào hưkhông, nhằm mặc tôi đứng đó chú ý trân vào khu vực trống. Nhân viên cấp dưới tưvấn tâm lý của trường bảo đó một trong những phần là do bệnh mất tậptrung do hiếu hành động quá: óc tôi thừa nhận thức sai về sự việc vật hiệntượng mặt ngoài.Thực lòng tôi cũng không chắn chắn lắm.Tôi đi theo cô Dodds.Đi được nửa bậc thang, tôi ngoái lại quan sát Grover. Mặt tái nhợt, nó


hết ngó tôi lại con quay sang cầu cứu thầy Brunner. Hình như nómuốn báo đến thầy biết chuyện tuy thế thầy vẫn đắm mình vàocuốn tè thuyết trên tay, không lưu ý gì mang đến xung quanh.Tôi xoay đầu lại. Cô Dodds một lần tiếp nữa lại biến mất. Hiện thời côấy lại đang ở vào viện bảo tàng, đứng phía cuối sảnh ra vào,đang vẫy tay giục tôi khẩn trương tiến vào.Tôi bụng bảo dạ: “Sẽ không có chuyện gì đâu. Vững chắc cô giáo épmình mang đến quầy giữ niệm mua áo phông cho Nancy thôi”.Nhưng ví dụ tôi đoán sai bét.Tôi theo cô vào sâu vào viện bảo tàng. Khi tôi đuổi theo kịp cô, chúngtôi đã quay trở về khu trưng bày vật mẫu thời La Mã, Hy Lạp cổ đại.Ngoài shop chúng tôi ra, cửa hàng rộng thênh thang ko mộtbóng người.Cô Dodds đứng khoanh tay cạnh cây trụ đá khủng thờ các vị thầntrong thần thoại cổ xưa Hy Lạp. Từ họng cô phạt ra giờ đồng hồ kêu lạ tai,nghe như tiếng gầm gừ.Dù không có tiếng ấy, hồn phách tôi đã lên mây cả. Duy nhất mìnhđối mặt với thầy cô đã sợ rồi, đương đầu với cô Dodds kinh hãi gấpnghìn lần. Ánh đôi mắt cô nhìn trụ đá ko bình thường, như thể côchỉ ý muốn nghiền nó ra cám.- Cậu đem về rắc rối cho chúng tôi.Tôi nỗ lực giữ thân bằng phương pháp chiều theo ý cô:- Dạ, cô dạy dỗ phải.Cô Dodds kéo bạo dạn tay áo khóa ngoài da màu đen:- Cậu tưởng lần này tôi để yên sao?Ánh mắt cô còn hơn hết giận dữ. Nó trở nên tàn ác vô song.Tôi hoảng hốt nghĩ thầm: “Dù thay nào thì cô Dodds cũng là côgiáo mà. Không lẽ cô ấy nỡ hãm hại mình?”- Thưa cô, em sẽ nỗ lực hơn nữa ạ.Có tiếng sấm làm rung đưa cả tòa nhà.- Này Percy Jackson, ngươi tưởng qua đôi mắt được đàn ta sao?


Chẳng nệm thì chày, đàn ta cũng tìm được ngươi. Nếu như tự thú,ngươi sẽ bớt âu sầu nhiều đấy.Tôi chẳng gọi cô vẫn nói gì.Tôi chỉ lo thầy cô kiếm tìm thấy gò kẹo tôi đậy trong chống ở ký túcxá để thỉnh thoảng lén bán ra cho các bạn. Hoặc chắc rằng họ biết tôi tảibài luận viết về Tom Sawyer trên mạng rước nộp mà lại không hềđọc chữ làm sao trong sách với giờ tính trừ phăng điểm của bài bác luậnấy. Hoặc tệ hơn, họ đang bắt tôi yêu cầu đọc cuốn truyện dày cộm đó.Cô Dodds rít lên:- nỗ lực nào hả?- Thưa cô, em không…- Ta hết kiên trì với ngươi rồi.Thế rồi, một chuyện lạ đời nhất bên trên đời xảy đến. Chắn chắn đầu óctôi có sự việc rồi.Cô Dodds bước đầu thay hình thay đổi dạng.Mắt cô đỏ rực như lò than nướng thịt quanh đó trời, ngón tay vươndài trở thành móng vuốt nhọn hoắt. Cô rít lên. Ý tôi là khôngphải rít giống người đang tức giận, nhưng mà như rắn hổ sở hữu bành rítvậy. Áo mặc trên bạn cô tan chảy biến thành đôi cánh khủng cómàng domain authority dày.Cô Dodds không thể là tín đồ nữa rồi. Cô biến thành mụ phù thủynhăn nheo bao gồm cánh dơi, móng vuốt sắc nhọn và miệng đầy răngnhọn kim cương khè và sắp tới sửa xé tôi thành từng mảnh nhỏ.Sau đó, cơn ảo giác tiến triển quái gở hơn nữa.Thầy Brunner một phút trước đó còn ngoài cổng viện bảo tànggiờ đã mở ra ngay cửa ngõ phòng trưng bày, tay giơ cao cây viết.Vừa tung cây viết lên cao, thầy vừa hô to:- Bắt lấy, Percy!Lập tức, cô Dodds lăn xả vào tôi.Hoảng hốt kêu to, tôi né sang một mặt chỉ kịp nghe giờ đồng hồ móngvuốt vụt trượt nghe vun vút ngay bên tai. Tôi chộp cây cây viết bi trênkhông trung tuy thế khi chạm tay tôi, nó liến trở thành cây kiếm.


Đó đó là cây kiếm bằng đồng mà thầy Brunner thường dùngtrong phần nhiều ngày thi.Mắt long lên tàn độc, cô Dodds phóng vọt về phía tôi.Đầu gối tôi bủn rủn, hai tay run bắn suýt có tác dụng rơi thanh kiếm.Cô Dodds gầm lên:- cho mày bị tiêu diệt này.Dứt lời, cô lao thẳng vào tôi.Cơn kinh hoàng hoàn toàn chế ngự tôi. Tôi chỉ làm cho đúng theo bảnnăng là vung kiếm lên.Lưỡi kiếm sắc lẻm chém xả vai và xuyên qua người cô như thểthân xác cô làm cho từ nước.Cô Dodds như lâu đài cát đặt ngay trước quạt hiệu suất cựcmạnh. Tín đồ cô nổ tung, trở thành bột màu đá quý nghệ rồi tanbiến ngay trước lúc kịp rơi xuống. Vết tích chẳng còn điều gì ngoài mùitrứng thối, giờ kêu giãy bị tiêu diệt và âm khí lạnh buốt. Tôi cảmtưởng cặp đôi mắt vằn đỏ vẫn còn đâu đó trên cao vẫn trừng trừngnhìn tôi.Chỉ còn bản thân tôi đơn lẻ trong showroom trống trải, quạnhquẽ.Trong tay tôi gồm cây bút bi nhỏ.Thầy Brunner trở nên mất. Ko kể tôi ra, xung quanh không thể aikhác.Tay tôi run bắn. Chắc chắn đồ ăn trong bữa trưa của tớ bị nhiễmnấm tạo ảo giác mất rồi.Chẳng lẽ từ trên đầu đến cuối là vì tôi tưởng tưởng ra sao?Tôi trở ra phía ngoài.Trời bắt đầu mưa.Vẫn ngồi mặt đài xịt nước, Grover mang sơ thiết bị viện bảo tàng cheđầu đến khỏi ướt. Nancy Bobofit ướt như loài chuột lột sau khi vùngvẫy dưới đầm nước giờ vẫn đứng đó làu bàu với mấy anh bạn xấuma chê quỷ hờn của nó. Vừa thấy tôi, nó bảo:- Tao ước ao cô Kerr đánh cho mày tướp mông ra.


Tôi ngạc nhiên:- Ai cơ?- Thằng đần, cô giáo chứ còn ai.Tôi chớp mắt lia lia. Trường tôi tất cả cô giáo nào tên Kerr đâu nhỉ?Tôi hỏi Nancy rằng nó vừa nói nhăng nói cuội gì thế.Nó tròn góc nhìn tôi, tỏ vẻ ngán nản, tiếp nối chẳng thèm trả lờicâu hỏi của tôi.Tôi hỏi Grover có thấy cô Dodds đâu không. Nó bảo:- Ai cơ?Tuy nhiên, nó khá ngập ngừng và không dám nhìn thẳng tôi.Tưởng nó chọc ghẹo mình, tôi bảo:- Đừng chơi nữa. Tớ hỏi trang nghiêm đấy.Trên trời cao, tiếng sấm nổ rền.Tôi thấy thầy Brunner ngồi bên trên bờ dốc dành cho tất cả những người tàntật, bên dưới cây mặc dù màu đỏ. Thầy cắn cúi đọc sách như thểchưa hề nhúc nhích từ trên đầu buổi mang lại giờ.Thấy tôi mang lại bên, thầy ngơ ngác nhìn lên:- À, bao gồm phải cây cây bút của thầy không? Jackson này, lần sau đi họcnhớ có theo khí cụ học tập nhé.Mãi đến lúc thầy giật bút khỏi tay mình, tôi vẫn chưa nhận ra làmình đang chũm nó.Tôi rụt rè:- Thưa thầy, cô Dodds đâu rồi ạ?Thầy mở to mắt nhìn tôi, vẻ không hiểu:- Cô Dodds nào?- gia sư đi cùng đàn em sáng hôm nay ấy ạ. Cô Dodds dạy dỗ toán ấy.Thầy nhíu mi ngồi trực tiếp lưng, nét mặt thoáng lo âu:- Percy này, đoàn tham quan từ bây giờ không gồm cô Dodds như thế nào cả.Còn nữa, thầy thấu hiểu mười mươi học viện chuyên nghành Yancy ta không có nữgiáo viên như thế nào tên Dodds hết. Em có bị làm thế nào không vậy?


2. Ba Bà Già Đan vớ Âm che Tôi thường gặp mặt nhiều chuyện quái đản, nhưng lại thường thì cảmgiác lạ lẫm qua nhanh, chẳng mấy chốc tôi không thể nhớ gì nữa.Nếu tất cả ảo giác hai mươi tứ giờ một ngày, bảy ngày một tuần,chắc tôi sẽ không chịu nổi.Suốt năm học ấy, dường như cả trường cố ý hùa nhau nghịch tôi thìphải. Bọn họ tỉnh bơ bảo rằng cô Kerr, thầy giáo tóc kim cương xinh đẹp,người tôi chưa bao giờ gặp cho đến lúc cô lên xe cộ buýt vào cuốibuổi du lịch tham quan là thầy giáo dạy môn đại số từ bỏ hồi ngày lễ noel đếngiờ.Thỉnh thoảng, vì ao ước bắt quả tang bạn bè nói dối, tôi vờ vô tìnhhỏi về cô Dodds tuy thế họ chỉ trố mắt nhìn lại như thể tôi bị lẩnthẩn vậy.Vì cố tôi gần như tin lời họ rằng cô Dodds chưa khi nào có mặttrên đời.Nhưng chỉ gần như là thôi.Duy chỉ gồm Grover không lừa được tôi. Khi nghe đến tôi kể côDodds, nó ngần ngừ giây lát rồi new bảo không có cô giáo nàotên như vậy. Nhưng lại tôi biết nó nói dối.Rõ ràng có chuyện gì đó không ổn. Cơ hội ở kho lưu trữ bảo tàng nhất định cóchuyện gì đó bất thường xảy ra.Ban ngày, tôi không có khá nhiều thời gian nghĩ đến chuyện ấy.Nhưng ban đêm, lắm lúc tôi giật mình toát những giọt mồ hôi lạnh choàngtỉnh trường đoản cú giấc mơ bao gồm hình hình ảnh cô Dodds với móng vuốt sắc và nhọn vàcánh dơi to lớn tướng.Thời tiết tiếp tục tình tiết bất thường khiến tâm trạng tôi khôngsao vui lên được. Một tối một cơn lốc lớn vẫn quét sạch những cửasổ ở ký túc xá vị trí tôi đã ở. Mấy ngày sau, đài loan tin vòi vĩnh rồnglớn chưa từng thấy xuất hiện thêm ở thung lũng Hudson và tiếp đấtcách học viện Yancy bao gồm mười lăm dặm. Một trong những hoạt


động lúc này của môn học lịch sử là đếm con số rơi xuống bấtthường của những loại sản phẩm bay nhỏ do những cơn gió giật bất thần gâynên ở khu vực Đại Tây Dương trong thời điểm đó.Từ đó ban đầu quãng thời gian tôi luôn vô cớ cáu kỉnh và khóchịu, đồng thời lực học tập đuối dần, điểm D dần sửa chữa bằng điểmF. Tôi võ thuật với Nancy và đám chúng ta nó thường hơn với hầunhư tiết làm sao tôi cũng trở thành thầy cô tống ra phía bên ngoài hành lang.Cuối cung, tôi đã bao biện lại thầy Nicoll, thầy giáo dạy môn Ngữ vănkhi thầy cứ hỏi đi hỏi lại rằng: nguyên nhân tôi lười học môn thầy quáthế. Tôi ví thầy cùng với “con sâu rượu”, mặc dù tôi không chắc lắm vềnghĩa vủa nó. Tuy thế nó nghe dường như rất hay.Tuần sau đó, thầy hiệu trưởng viết thư gửi bà bầu tôi chủ yếu thứctuyên cha rằng: Năm học sau, tôi không được mời lại học tập việnYancy nữa.Tôi cay cú suy nghĩ thầm: “Càng tốt. Thế lại hóa hay.”Tôi nhớ bên kinh khủng.Tôi mong được sinh sống với chị em trong căn hộ bé xíu như loại tổ cò làm việc khuThượng New York dù có phải học tập trường công với nghiến răngnhịn ông phụ thân dượng chán ghét say sưa cờ bạc tình tối ngày.Tuy nhiên, học viện chuyên nghành Yancy cũng đều có thứ làm cho tôi cần nhớ nhung.Nào cảnh rừng cây tĩnh lặng ngoài cửa số phòng ký túc xá, nàodòng sông Hudson uốn lượn phía xa xa, làm sao mùi cây thôngthoảng cất cánh trong gió. Tôi sẽ nhớ Grover. Nó là bạn giỏi tuy gồm hơikhác người. Tôi lo mang đến nó lắm: thanh lịch năm không tồn tại tôi sống bên,không biết nó có trụ nổi không.Còn nữa, tôi đã nhớ lớp học tiếng Latinh, nhớ số đông buổi kiểm trađầy thư giãn của thầy Brunner. Tôi vẫn không khi nào quên ngườithầy từng đặt tinh thần nơi tôi, nói tôi nhất mực sẽ học hành tấntới.Đến thời điểm ôn thi cuối cấp, tôi chỉ dồn sức học môn Latinh. Tôichưa quên hôm sống viện bảo tàng, thầy Brunner có bảo môn thầydạy gồm tầm đặc biệt quan trọng sống còn cùng với tôi. Dù thiếu hiểu biết nguyên


do, tuy nhiên tôi bước đầu tin thầy nói đúng.*** Buổi tối trước thời điểm ngày thi, tôi nản chí đến nỗi ném cả cuốnHướng dẫn về truyền thuyết Hy Lạp của Cambridge. Tự ngữ nhưnhảy múa trước mắt, quay vòng vòng xung quanh đầy tôi. Các chữ cáigiống bạn cưỡi ván trượt, không còn lộn lên lại nhào xuống. Tôi khôngthể nào nhớ được sự khác nhau giữa Chiron<2> và Charon<3>,Polydictes<4> cùng Polyphemus<5>. Còn bí quyết chia hễ từ tiếngLatinh ư? Quên nó đi.Tôi lúng túng đi cho tới đi lui vào phong, xúc cảm như cả lũ kiếnlửa đang bò trong áo sơ mi.Tôi lưu giữ nét phương diện nghiêm trang với cặp mặt sáng ngàn năm tuổicủa thầy Brunner. Tiếng thầy văng vẳng bên tai: “Trò PercyJackson, tôi chỉ chấp nhận ở em phần đa gì tốt đẹp nhất mà thôi.”Cố trấn tĩnh, tôi khom người xuống nhặt cuốn sách lên.Trước nay, tôi chưa từng nhờ thầy giúp. Chắc rằng lần này, nếu như tôi hỏithầy Brunner, thầy sẽ cho lời khuyên răn hữu ích. Hoặc ít nhất tôi cũngcó cơ hội xin lỗi trước lúc nhận điểm F mập mạp cho bài bác thi Latinhngày mai. Tôi không thích rời học viện chuyên nghành Yancy với chổ chính giữa trạng daydứt khôn nguôi bởi đã khiến cho thầy Brunner nghĩ về mình là người thất bại.Hầu như phòng nào thì cũng tối đen, vắng tanh vẻ, chỉ riêng cửa ngõ phòngthầy Brunner hé mở. Ánh đèn từ bên trong hắt ra cụ ngang hànhlang kéo dài đến tận cửa ngõ lớn.Khi biện pháp cửa chống thầy tía bước chân, tôi nghe có tiếng nói vẳngra. Thầy Brunner vừa hỏi câu gì tôi nghe ko rõ, chie nghe rõràng giờ đồng hồ Grover trả lời:- ... Lo mang đến Percy, thưa thầy.

Xem thêm: Top 10 Bộ Phim Mới Của Dương Tử 2020, Tag: Dương Tử


Tôi sững người.Thường thì tôi lạ lẫm nghe lén ai bao giờ. Tuy vậy giả sử bạncùng tuổi tôi, tôi thách các bạn không nghe ví như biết các bạn bạn thânnhất của bản thân mình đang thủ thỉ với fan lớn về bao gồm mình.Tôi nhích lại ngay sát hơn.Tiếng Grover vang lên:- ... 1 mình trong hè này. Ý em là, đàn “Người Tử Tế” vẫn cómặt trong trường! khi ta biết chắc, lũ chúng cũng biết luôn.Thầy Brunner đáp:- Nếu bọn họ giục giã cậu ấy chỉ làm tình hình thêm xấu đi. Tacần thằng bé chín chắn rộng chút nữa.- tuy nhiên cậu ấy không còn thời gian nữa. Ngày hạ chí là hạn chótrồi…- Ta sẽ giải quyết và xử lý việc này mà lại không buộc phải đến cậu ấy. Grover này,để thằng bé xíu tận tận hưởng yên bình được ngày như thế nào hày ngày ấy.- Thưa thầy, tuy nhiên cậu ấy đã nhận thức thấy bà ta…Thầy Brunner khăng khăng:- bởi vì tưởng tượng thôi. Sương Mù bao che toàn bộ học trò và độingũ giáo viên đủ để cậu ấy tin điều ngược lại.- Thưa… Tôi… tôi cần thiết một lần tiếp nữa không hoàn thànhnhiệm vụ. - Giộng cậu ấy nghẹn lại, - Ngài cũng biết nếu lần nàythất bại, tôi sẽ chạm chán chuyện gì rồi.Thầy Brunner vơi giọng:- không có chuyện kia đâu, Grover. Đáng lẽ ta đề xuất để mang bà ta,không can thiệp. Nhưng mà thôi, tiếng cậu chỉ việc giữ cho Percy toànmạng đến ngày thu tới…Cuốn sách giáo khoa môn truyền thuyết thần thoại học tuột khỏi tay tôi, rơixuống khu đất nghe tấn công “thịch”.Thầy Brunner lặng bặt.Tim đập như trống làng, tôi nhặt cấp tốc sách và gặm đầu gặm cổtrở xuống sảnh.Một bóng đen vụt qua khung cửa kinh sáng đèn trước chống thầy


Brunner. Mẫu bóng cao lớn hơn ông thầy cả đời ngồi xe lăn rấtnhiều, nạm lăm lăm vào tay một thứ cực kỳ giống cây cung.Tôi đẩy nhanh cánh cửa gần nhất và lẻn vào trong.Mấy giây sau, tôi nghe tiếng lộp cộp-lộp cộp-lộp cộp như tất cả aidọng súc mộc xuống sàn vang lên, tiếp theo là tiếng khụt khịt nhưthú đánh hơi kế bên cánh cửa ngõ phòng tôi đang nấp. Một chiếc bóngđen sì, cao to dừng ngay trước tấm kính cửa giây khắc rồi đi tiếp.Mồ hôi tan thành chiếc xuống cổ tôi.Tiếng thầy Brunner nơi đâu đó ngoài hành lang vọng lại nghe làoxào:- không tồn tại gì cả. Trường đoản cú hồi Đông Chí mang lại giờ, chất xám ta làm thế nào ấy.Grover đáp:- Tôi cũng vậy. Cơ mà tôi thề là…Thầy giáo ngắt lời:- Thôi về ký túc xá đi. Mai sau thi mấy môn liền đấy, lưu giữ họccho xuất sắc vào.- Ông nhắc chi cho thêm nản vậy.Đèn trong văn phòng công sở thầy Brunner vụt tắt.Tôi đứng ngóng trong phòng buổi tối và tưởng thời gian như hoàn thành trôi.Mãi sau, tôi chuồn ra hành lang và về bên phòng.Grover nằm trong giường, điềm nhiên ôn bài giữa trung tâm thi trongvở ghi môn Latinh như thể nó chưa xuống giường từ về tối đến giờ.Nó nheo mắt:- Vừa đi đâu về thế? trực thuộc hết bài chưa mà ung dung vượt vậy?Tôi im lặng, ko nói ko rằng.Grover nhíu mày:- Trông cậu thất thần chưa kìa. đầy đủ chuyện ổn định cả chứ?- Chỉ… khá mệt thôi.Tôi quay đi nhằm nó không nhìn mặt tôi mà lại đoán già đoán non vàsửa biên soạn đi ngủ.Tôi cần yếu hiểu tin tức vừa nghe được bên dưới nhà. Tôi chỉ ướctất cả hầu hết là tin tức của trí tưởng tượng của riêng rẽ tôi cơ mà thôi.


Nhưng tất cả một điều thừa rõ rang: Thầy Brunner và Grover túng mậtnói chuyện cùng nhau vê tôi. Họ tin vững chắc tôi sắp gặp nạn.*** Chiều hôm sau, vừa ra đến cửa phòng thi sau khoản thời gian làm bài bác thimôn giờ Latinh dài cha tiếng, mắt tôi như nhảy đầm múa với nhữngcái tên Hy Lạp cùng La Mã cổ đại tôi vẫn viết sai. Toi nghe tiếng thầyBrunner call giật lại.Tôi thoáng băn khoăn lo lắng rằng thầy phân phát hiện đêm qua tôi nghe lénchuyện của thầy mà lại hóa ra tôi lo hão.- Percy này, chớ nản lòng khi buộc phải rời học viện Yancy nhé. Theothầy… cụ là thượng sách, em ạ.Giọng thầy như an ủi, nhưng nội dung thầy dùng khiến tôi ngượngchín cả người.Dù thầy cực kỳ khẽ khàng, tuy nhiên mấy bạn chưa làm dứt bài còntrong phòng nghe thấy hết. Nhỏ dại Nancy Bobofit chú ý tôi bĩu môi vàgửi chiếc nụ hôn gió chế nhạo.Tôi lẩm bẩm:- Em biết rồi ạ.Thầy hết đến xe chạy lên, lại cho xe chạy đẩy lùi xuống như thểthầy chần chờ phải nói gì:- Tức là... Em không hợp với trường này. Vậy nên sớm muộn gìem cũng đề nghị rời ngôi trường thôi.Mắt tôi cay xè.Thế đấy! tín đồ thầy tôi kính trọng tốt nhất đứng trước khía cạnh cả lớp vàbảo trực tiếp rằng tôi không có chức năng tiếp tục theo học tập đượcnữa. Suốt 1 năm qua thầy luôn tin tưởng tôi, vậy mà bây giờthầy bảo số tôi thể nào cũng trở nên tống cổ ngoài trường.Tôi run rẩy:


- Dạ phải.- Không, không hẳn như em nghĩ về đâu. Tôi nói loạn xị gì thếnày. Tôi mong mỏi nói là… em không hề bình thường một chút nào.Tôi không hề có ý…Tôi giảm ngang:- Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy vẫn nhắc em điều đó.- tề Percy…Nhưng tôi đã cắn cúi bỏ đi*** vào ngày ở đầu cuối của học tập kỳ, tôi tống hết quần áo vào vali.Đám con trai cười nói với khoe nhau dự tính cho kỳ du lịch hè sắpđến. Một đứa bảo vẫn thực hiên chuyến du ngoạn bộ mặt đường trường xuyênđất nước Thụy Sĩ xinh đẹp. Đứa không giống khoe đang lái du thuyền làm việc biểnCarribbea cả tháng. Cũng như tôi, chúng số đông là tầy vị thànhniên, chỉ có khác là nhà chúng giàu nứt đố đổ vách. Tía chúngtoàn là tổng giám đốc tập đoàn xuyên non sông nọ giỏi đại sứHoa Kỳ nghỉ ngơi nước kia, hoặc ít nhất cũng là một trong nhân vật nổi tiếng.Còn tôi chỉ cần đứa phụ vương căng chú kiết, xuất thân từ một dòng họchẳng bao gồm ai nên danh cả.Bọn chúng ta hỏi tôi hè định có tác dụng gì.Tôi bảo sẽ về Manhattan cùng với mẹ.Tôi che chúng chuyện hè này tôi vẫn dắt chó quốc bộ thuê để kiếmchút chi phí mọn hoặc gõ cửa từng nhà bán phiếu sở hữu báo dài hạnnhằm cung phụng mang lại thói cờ bội nghĩa của thân phụ dượng. Bao gồm thế, ôngmới cho tôi ăn ngày hai bữa. Nếu suôn sẻ có thời gian rảnh rỗi,tôi đã lại ôm đầu lo cháy ruột vì trù trừ sẽ học nơi đâu khi bắtđầu năm học mới.


Nghe tôi nói, một đứa trong đội đáp:- À, chũm cũng hay.Đoạn nó tảo sang cùng với mấy đứa kia tán gẫu tiếp như thể cáithằng tôi chưa từng tôi tại trên đời.Tôi sợ duy nhất là đề nghị từ biệt Grover, dẫu vậy hóa ra tôi lo hão. Nó đãmua sẵn vé xe cộ buýt về Manhattan, cùng chuyến với tôi luôn. Vậylà trên đường quay về thành phố, shop chúng tôi lại vai sát cánh ngồi sátbên nhau.Dọc đường, Grover cứ bối rối ngoái nhìn chăm chăm vào lối đigiữa hai hàng ghế để quan sát hành khách trên xe.Tôi nhớ rất rõ ràng mỗi lần rời học viện Yancy , Grover lại hoảng hốt,nhấp nhổm như ngồi trên chảo lửa như thể nó biết chuyện xấuthế nào cũng đến.Lúc đầu tôi tưởng nó hại bị trêu chọc. Tuy vậy trên xe pháo buýt, ai rỗihơi chọc ghẹo nó chứ.Cuối cùng, chịu đựng không nổi tôi bèn bảo :- tra cứu mấy “Người Tử Tế” chứ gì ?Grover lag thót bản thân :- Cái… chiếc gì? Cậu vừa nói gì?Tôi bèn nói thật là đang nghe lén nó cùng thầy Brunner nói chuyệnđêm trước ngày thi.Mắt Grover đơ liên hồi:- Cậu nghe được gì rồi?- À… tất cả nghe được mấy câu. Nhưng mà này, Hạn chót vào trong ngày Hạ chínghĩa là gì thế?Grover nhăn như bị:- Thôi mà lại Percy… Hôm ấy, chẳng qua tớ lo đến câu quá nên mớira nông nỗi. Ý tớ là cậu ảo mộng về bài toán cô giáo dạy dỗ toán là maquỷ đấy.- nhưng lại Grover…- Tớ bèn bảo thầy Brunner rằng cậu đang bị căng thẳng thừa mức.Bằng bệnh là trường làm cái gi có giáo viên nào tên Dodds, với lại…


- Này Grover, cậu giả dối dở lắm.Hai tai nó đỏ lựng như mồng gà.Nó lục túi của áo lấy tấm danh thiếp nhàu nát, dơ lem nhem:- Vậy cậu giữ đặc điểm này đi. Ngộ nhỡ hè tất cả cần đến tớ thì cứ gọi.Trên tấm giấy nhỏ dại có loại chữ hoa kiểu khó hiểu làm hội chứng khóđọc của mình thêm trầm trọng. Vĩnh cửu tôi new nhìn ra nội dungsau:Grover UnderwoodNgười trông giữĐỒI bé LAILong Island , New York009-0009- nhỏ lai là...Grover gắt:- Chớ nói to! Đó là địa chỉ nơi tớ ở... Vào hè.Tôi bi ai nẫu ruột. Hóa ra, Grover bao gồm nhà nghỉ dành riêng cho mùa hè.Tôi chưa bao giờ nghĩ nhà nó cũng nhiều như đại đa số đàn bạnhọc trong học viện chuyên nghành Yancy.Mặt tôi như đưa đám :- Ra thế. Vậy trong hè, nếu cũng muốn ghé dinh thự bên cậu, tớ gọisố này à?Nó gật đầu:- Hoặc… khi gồm chuyện, cậu bắt buộc tớ giúp.- Hè tớ yêu cầu cậu có tác dụng gì?Tôi cố tình ăn nói phũ phàng.Màu đỏ lan từ phương diện xuống cổ Grover:- Percy này, thực ra là tớ... Tớ phải bảo đảm an toàn cậu.Tôi trợn ánh mắt nó.Suốt năm học tập vừa rồi, tôi phải loạn đả không biết bao nhiêu lần đểbảo vệ Grover khỏi bị bắt nạt. Gần đến ngày chia tay, tôi mất ăn


mất ngủ vày lo không có tôi, Grover vẫn sống thế nào khi bắt đầunăm học mới. Và hiện giờ nó lại hành vi như thể fan cầnđược bảo đảm an toàn là tôi ấy. Tôi bèn hỏi nó:- Grover này, đúng chuẩn thì cậu đang bảo vệ tớ khỏi đồ vật gi thế?Một music ken két vang lên dưới chân bầy tôi. Sương đenbốc ra trường đoản cú bảng đồng hồ đeo tay và cả xe pháo buýt bốc mùi như trứng thối. Báclái xe lẩm nhẩm nguyền rủa và tấp xe tiếp giáp lề con đường cao tốc.Mấy phút sau, có tiếng loảng xoảng trong khoang đựng động cơxe. Bác tài bảo toàn bộ hành khách bắt buộc xuống xe pháo ngay.Grover cùng tôi tách xe như bao người khác.Mấy chục con người đứng lố nhố ven nhỏ lộ trải dài tít tắp. Nếu như xekhông hỏng cùng không phải bước đi khỏi xe pháo buýt như thế này,chẳng ai xem xét xem khu vực này trực thuộc địa phận nào. Mặt đường phíachúng tôi đứng toàn cây mộc thích với rác rến vày xe cộ qua đườnghất xuống. Xem qua con mặt đường trải nhựa bốc hơi bên dưới nắngchang chang sang bên đó đường, tôi chỉ thấy một siêu thị bántrái cây xây theo phong cách cũ.Hàng hóa vào tiệm trông khôn xiết tươi ngon: nào anh đào và táo khuyết đỏnhư màu máu, như thế nào quả óc chó và mơ tươi mởn, làm sao rượu hãng apple ướplạnh đựng vào bình lớn. Tiệm không tồn tại khách, chỉ có bố bà giàngồi ngơi nghỉ ghế bập bênh bên dưới tán cây mộc thích, vẫn đan một đôivớ khủng tôi chưa khi nào thấy qua.Vớ gì mà lại rộng như áo len, tuy thế hình dáng và đúng là vớ đi chân.Bà ngồi bên phải đan một chiếc, bà ngồi phía trái đan chiếc kia.Bà ngồi giữa ôm dòng rổ phệ đựng cuộn sợi xanh dương to tướng,trông như cuộn dây điện.Ba bà lão này giống như trong chuyện cổ tích: khía cạnh xanh tái, da nhănnheo như vỏ trái cây héo, tóc bội nghĩa cột gọn sau gáy, giấu sau vànhkhăn khủng in hoa sặc sỡ cùng cánh tay nhỏ xíu guộc thò ra từ tay áo váybằng vải vóc bông bội bạc phếnh.Nhưng lạ tốt nhất là ngoài ra họ dồn cả sáu bé mắt vào tôi. Họkhông ngắm quý khách tản ra thành các nhóm mà lại chỉ nhìn


tôi… chằm chằm.Tôi liếc Grover định nhắc ngày cùng với nó nhưng mặt nó white bệnhkhông còn hột máu. Đầu mũi nó giật giật.- Cậu sao rứa Grover? nhưng mà này, nhằm tớ kể mang lại nghe…- Nói ngay lập tức xem ba bà kia tất cả nhìn cậu không? gồm hay không?- bao gồm nhìn. Lạ đời quá cậu nhỉ? không lẽ chân tớ đi vừa cặp vớấy?- Thôi đừng chơi nữa. Vui lắm đấy cơ mà đùa.Bà già ngồi giữa lấy ra chiếc kéo bự làm bằng vàng cẩn bạc, hailưỡi kéo sắc đẹp lẻm, sáng sủa loáng. Tôi nghe giờ đồng hồ Grover thở hào hển.Nó giục:- bản thân vào xe pháo đi, cấp tốc lên.- dòng gì? trong xe lạnh như lò bánh mỳ ấy.- Lên xe tức thì đi.Nó xuất hiện bước vào mà lại tôi cứ đứng lỳ.Bên tê đường, bố bà già vẫn ko rời mắt khỏi tôi. Bà ngồi giữacắt gai dây. Tôi xin thề tất cả nghe giờ “xoạt” từ bên kia đườngvọng sang. Nhị bà bạn còn sót lại cuộn song vớ to to con lại, còn tôiphân vân từ bỏ hỏi vớ ấy giành riêng cho ai: khiếp Kông hay yêu quái khổnglồ mình đầy lông lá.Bác tài nổ máy. Một đám sương xám phụt ra từ động cơ xe chởkhách. Cả loại xe rung bựa bật, tiếng máy lại nổ giòn.Hành khách hàng reo lên mừng rỡ.Vụt bạo gan chiếc mũ mượt vào vô lăng, bác bỏ tài khoái chí:- gồm thế chứ. Mời bà con lên xe cộ đi.Vừa chạm chân lên sàn xe, tôi tình cờ choáng váng như thể bịcảm nắng.Trông Grover cũng không hơn gì. Nó run chũm cập, nhì hàm răngva sát vào nhau lách cách.- Grover này?- Gì cơ?- dường như cậu che tớ chuyện gì thì phải?


Nó chuyển ống ống tay áo lên vệ sinh trán:- Percy, lúc nãy cậu thấy gì sinh sống tiệm trái cây?- À, lại ba bà già đó. Họ gồm gì cơ mà cậu sợ hãi thế? chắn chắn họ khônggiống cô... Dodds đâu nhỉ?Nhìn mặt Grover thật khó đoán câu trả lời, nhưng tất cả điều tôi biếtchắc bố bà làm việc tiệm trái cây còn kinh hãi hơn cô Dodds vội nhiềulần. Nó bảo:- Thì cứ nói xem cậu bắt gặp những gì.- Bà ngồi giữa rước kéo thái sợi dây.Grover nhắm xay mắt, tai nó huơ huơ như có tác dụng dấu thánhnhưng ko phải. Vết của Grover truyền thống hơn vệt thánh nhiều.- Vậy, cậu thấy bà ta thái sợi chỉ dây.- Ừ. Thì sao?Miệng hỏi nạm nhưng trong lòng tôi biết đó là chuyện nghiêmtrọng.Grover gặm ngón tay cái, mồm lẩm bẩm:- Thế này không được. Tớ không thích kết viên như lần vừa rôi.- Lần vừa rồi?- Sao lúc nào thì cũng là lớp sáu thế. Không có ai qua nổi lớp sáu cả.Tôi ban đầu phát hoảng vì chưng thấy Grover nói nhảm hoài:- Grover! Cậu huyên thuyên gì vậy?- lúc nào đến bến xe cộ buýt, đến tớ đi cùng cậu về nhà. Cậu hứa hẹn đi.Yêu ước của nó nghe rất kỳ khôi dẫu vậy tôi hẹn đại mang đến xong.- mê tín vừa thôi, ông mãnh! sợ điềm gở à?Grover không trả lời.- Này, tớ mong muốn hỏi về bài toán cắt dây vừa rồi. Nó ám chỉ bao gồm ngườisắp bị tiêu diệt hả cậu?Nó buồn phiền nhìn tôi như thể vừa chọn hoàn thành loại hoa mà lại tôi thíchnhất dùng làm phủ lên quan tài cho tôi vậy.


3. Grover ko Mặc Quần Đến thời điểm thú tội: xe cộ vừa vào bến, tôi đã bỏ rơi Grover tắp lự.Tôi biết, tôi biết. Làm núm là quá đáng với đồng đội lắm lắm.Nhưng Grover làm tôi sợ ao ước chết. Nó quan sát tôi như thể tôi chếttừ tám đời, mồm lẩm bẩm: “Biết ngay lập tức mà, lần nào cũng thế” và“Sao không một ai trụ nổi cho tới hết năm lớp sáu?”Tôi không thể lạ gì Grover. Bàng quang nó vận động trên mứcbình thường mỗi khi người chủ lo âu. Thế cho nên tôi không ngạcnhiên lúc vừa xuống xe buýt, nó bắt tôi hứa buộc phải đợi nó trước khite te chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh. Thay bởi chờ bạn, tôi đem va lichuồn ra cổng đón taxi về khu vực Thượng Manhattan.Tôi bảo tài xế:- quần thể đông, vấp ngã tư đường một lẻ tư và đưòng Hoàng Tử.*** trước khi giới thiệu fan hâm mộ với người mẹ tôi, tôi xin tất cả đôi lời.Tên bà là Sally Jackson, người giỏi bụng tốt nhất trần đời và là minhchứng sống, cống hiến và làm việc cho câu triết lý cửa miệng của tôi: người hiền chẳngbao giờ gặp gỡ lành.Mẹ tôi lên năm tuổi cũng là lúc ông bà ngoại tôi tử nạn vị máybay rơi. Sau đó, bà được ông cậu mang lại nuôi nhưng bạn đóchẳng thèm quan tâm gì mang lại cô con cháu gái. Vì ý muốn làm tiểuthuyết gia, cần suốt thời hạn học trung học, bà mẹ tôi vừa học vừađi có tác dụng quần quật cốt dành riêng tiền lên đại học dự khóa viết văn. Thếrồi ông cậu bị ung thư khiến mẹ tôi vẫn học lớp mười nhì phảibỏ ngang đặt ở nhà chăm lo cậu. Ít lâu sau, ông cậu mất vứt lạimẹ tôi tứ nạm vô thân, không tiền bạc, không bởi cấp.


Thời gian ngắn ngủi tươi đẹp nhất của bà mẹ tôi là cơ hội gặp phụ vương tôi.Tôi không nhớ tý gì về cha, ko kể cảm giác êm ấm bao trùm.Có thể đó là dấu vết niềm vui ông dành riêng cho tôi. Bà mẹ không muốnnhắc đến cha vì hễ đả động đến chuyện ấy, bà bầu lại bi thương vô hạn.Mẹ cũng không tồn tại lấy một lớp hình của ông.Chắc độc giả cũng hiểu: bố mẹ tôi không cưới xin gì hết. Mẹ bảocha giàu có và là yếu hèn nhân. Quan tiền hệ của mình được giấu trong vòngbí mật. Rứa rồi một ngày kia, thân phụ lên tàu vượt đại dương Đại TâyDương trong một chuyến công du khẩn cấp và không khi nào trởlại.Mẹ bảo phụ thân mất tích không tính khơi. Chưa phải chết, chỉ mất tíchthôi.Mẹ chuyển phiên xỏa đủ hồ hết nghề, học bổ túc đêm hôm lấy bằng tú tài vàcố thế nuôi tôi khôn lớn. Chưa khi nào tôi thấy mẹ phàn nànhay nổi nóng, dù chỉ một lần. Nhưng mà tôi biết, tôi là 1 trong những đứa trẻchẳng dễ nuôi chút nào.Cuối cùng, bà bầu lấy dượng Gabe Ugliano, bạn chỉ đễ chịu đựng trongba mươi giây đầu gặp mặt mặt, tiếp đến để lộ ngay thực chất là tay đểucáng gồm hạng. Hồi còn bé nhỏ tí, tôi đã gán đến dượng cái brand name “GabeCóc Chết”. Xin lỗi vì chưng tôi tả thừa thực tuy thế dượng Gabe hôi thậtcơ. Người ông ta thời điểm nào cũng có thể có mùi bánh pizza tỏi thiu ủ cảtháng trong quần xà lỏn bẩn.Làm trung gian hòa giải đến tôi với dượng, cuộc sống đời thường của bà bầu khónhọc thêm mấy phần: như thế nào là cách Gabe Cóc chết đối xử cùng với bà,nào là nỗi lo do xung bỗng nhiên giữa thân phụ dượng và nhỏ ghẻ rất có thể bùngnổ bất cứ lúc nào… Đơn cử là chuyện tôi về nhà là minh chứnghùng hồn mang lại điều đó.***


Vừa cách qua ngưỡng cửa căn hộ bé dại xíu, tôi vừa hy vọng mẹđã đi làm về. Tuy thế tôi sớm phải thuyệt vọng vì trong phòng kháchchỉ gồm dượng Gabe vẫn vui vẻ thuộc đám chúng ta cờ bạc. Truyền ảnh mởkênh thể dục thể thao ESPN ồn ã. Vỏ bim bim cùng lon bia trống rỗng vương vãikhắp phương diện thảm.Chẳng bi thương nhìn lên, dượng Gabe vừa cắn đầu điếu xì gà, vừalàu bàu:- mi