Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay, khi mình đứng như chổ chính giữa trạng bài bác hát, mà trước đây mình cần yếu hiểu hết."Em đi về ấy, ở đâu nơi đâu? Sông cạn đá mòn, trăng treo đầu nhỏ sóng, rã theo tung theo chút tình xa vắng.

Bạn đang xem: Một thời ta đuổi bóng tập cuối

Làm thế nào ru được tình vơi à ơi nỗi đau này người".Trần Nghiêm sẽ xua xua đuổi đã chú ý trước nỗi khổ. Vậy nhưng cô không bí quyết nào dừng lại. Cứ lao theo tình thân mê muội ko kết thúc. Nhưng cũng lưỡng lự là nó sẽ gửi mình về đâu.Qúy Phi ngồi xuống nhảy thang, đầu tựa vào lan can. Trong ánh sáng yếu ớt, quan sát cô như cô bé đang đơn độc tội nghiệp. Nó thật tương bội nghịch với dáng dấp lộng lẫy tự tin của cô.Cô ngồi không lâu thì nghe tiếng giày đi lên phần đông bậc thang. Cô ngẩng đầu lên, lần chần tự hỏi mình gồm nên kiêng đi không. Dẫu vậy vừa lúc đó, cô nhận biết người đó là Trần Nghiêm và cô đứng bật dậy, nhìn sững anh với tâm trạng ói nao quay quắt.Trần Nghiêm tương đối đứng lại thấy lúc cô. Rồi anh tiếp tục đi lên. Qúy Phi đứng nép qua một bên, nói khẽ:- Em không ngờ anh lại trở lại- Tôi quên mất tập tài liệu.Thấy anh định bỏ đi, Qúy Phi cấp lên tiếng:- Em gồm chuyện ý muốn nói cùng với anh.Trần Nghiêm hơi dừng lại:- Tôi vẫn nói rồi, phần nhiều chuyện của cô sẽ không còn liên quan lại gì đến tôi, đừng khi nào tìm tôi nữa.- Em cũng nghĩ về như vậy. Nhưng ngày hôm qua … trong ngày hôm qua em sẽ biết hết hồ hết chuyện, em chẳng thể im lặng.Trần Nghiêm đứng nhờ vào tường, đối lập với cô. Vẻ mặt vẫn không thể hiện sự ngạc nhiên.- Cho dù cho là vậy, tôi cũng không thích biết. Và trên hết, là tôi không mê thích bị quấy rầy.Qúy Phi chú ý anh như van nài:- Em biết anh ghét em duy nhất trên đời, nhưng em không thể đứng xa để nhìn anh. Bố em tất cả lỗi với bà mẹ anh, em ý muốn xin lỗi anh.Trần Nghiêm tương đối nhướng mày ngạc nhiên. Cơ mà rồi lại cười lạnh lùng:- Cô trả con thật. Cứ suy nghĩ xin lỗi là đầy đủ sao. Bên trên đời có những tội lỗi cấp thiết cứu vãn bằng lời xin lỗi giỏi sự ân hận hận. Tôi không cần nghe mấy tiếng kia đâu. Cùng nếu như cô bị chuyện kia dày vò, tôi cũng không phải biết.- tất cả khi em tìm giải pháp chuộc lỗi cho tía em sao?- Tôi không yêu cầu – Giọng anh vẫn rét mướt lùng.Qúy Phi không dám nhìn trằn Nghiêm, cô nói mà lại mắt vẫn cúp xuống:- bố em cũng đã từng bị ăn năn hận, chứ không cần yên ổn như cách tía đã sống. Chắc hẳn rằng anh không hiểu biết điều đó.- Ông ta nghĩ vậy nào, tôi ko quan tâm.- bố bảo lúc đó tía đã mâu thuẫn rất nhiều. Rồi sau cùng ba sống vị em. Ba thương em hơn rất nhiều thứ trên đời. Nhưng mà anh biết em nghĩ về gì không?Cô ngần ngại ngước lên nhìn Trần Nghiêm. Cơ mà khuôn khía cạnh anh vẫn giá lùng. Một vẻ dững dưng sắt đá. Cô liếm môi như ngại. Dẫu vậy rồi lại cố gắng lay chuyển anh, bằng tất cả khao khát của mình. Giọng cô trở yêu cầu gấp rút:- Em vẫn nghĩ, thà cha bỏ rơi em với mẹ, em vẫn rất có thể chấp nhận. Lúc đó em còn nhỏ, đề nghị cứ đeo bám lấy ba. Tuy nhiên nếu là bây giờ, em sẽ không làm thế.Trần Nghiêm cười khan:- người mẹ tôi không tranh dành với một đứa bé đâu, đừng gồm tư tưởng đó. Và tía cô cũng không dễ dàng như cô tưởng. Chiếc điều mà tôi khinh ở 1 người đàn ông, thì tía cô lại sống vì cái đó.- Em không hiểu, kia là cái gì mới được chứ.Trần Nghiêm chú ý thẳng vào phương diện cô:- là việc yếu hèn, không dám tranh đấu. Là thói quen nhu nhược ích kỷ. Ông ta hy sinh tình cảm của ông ta. Hy sinh luôn luôn tình yêu thương của người mẹ tôi, miễn sao ông ta được yên thân. Cô còn thần thánh ba cô lắm. Rứa cũng xuất sắc cho cô. Tuy nhiên đừng vì vậy mà ý muốn biện luận đến ông ta.Qúy Phi nói nhanh:- Em ko biện luận, do em cũng không đồng ý những gì cha em làm. Em chỉ hy vọng hóa giải sự thù hằn trong tim anh nhưng thôi.Trần Nghiêm mỉm cười nhếch môi:- Cô làm cho nổi chuyện đó sao?- Em sẽ cầm cố gắng.- Đừng linh cảm như vậy. Cô hãy đứng qua 1 bên và gật đầu đồng ý hết tất cả những gì vẫn có. Đừng xới tung nó lên nữa, chỉ có tác dụng tôi khinh thường thêm thôi.- ví như anh không quá khe khắt, anh đã …Trần Nghiêm không thân thương những gì cô nói, anh cắt ngang:- cực kỳ may là tôi không trở nên quàng mắt vì vẻ đẹp của cô.

Xem thêm: Compare Nokia 7 Plus Vs Nokia 8: Price, Specs, Review, Nokia 7 Plus Vs

Cũng không còn yêu cô. Nhưng mà nếu tất cả yêu cô thì tôi cũng không đủ can đảm nghĩ cho tới chuyện nghiêm túc.Qúy Phi gặm môi, đau điếng tận tim. Cô chỉ biết lặng lẽ âm thầm nhìn anh. Nai lưng Nghiêm nói một biện pháp tàn nhẫn:- Cô quá hưởng toàn bộ những gì là tinh xảo của ba cô. Cứng cáp gì ông ta ko truyền đến cô tính ích kỷ, vô trọng trách và độc ác. Tôi không thích một ngày như thế nào đó, tôi cũng biến thành là nàn nhân thói ích kỷ của cô.- Anh ko thể công bình hơn sao? Em bao gồm lỗi gì lúc là nhỏ của cha em chứ? không ai muốn mình xuất hiện trong gia đình tội lỗi bao giờ.Trần Nghiêm vẫn dửng dưng:- không có ai muốn, nhưng loại máu dơ dáy bẩn đang chảy trong tín đồ cô, cũng muốn tẩy rửa cũng không được.Qúy Phi quan sát anh trân trối, cô hoài nghi một bé người tao nhã như anh, lại có thể thù hằn khốc liệt như vậy. Có lẽ rằng phần đen tối nhất trong tim hồn anh, là nỗi ám hình ảnh về gia đình cô. Ngẫu nhiên cô thừa nhận thức sâu thêm rằng tía cô sẽ nợ của bà mẹ anh thừa nhiều. Món nợ hằn thù đó tía sẽ không lúc nào xóa được. Và cô đang là người hứng chịu hậu quả ba cô tạo ra.Điều đó có tác dụng cô thấy rung động. Cô nội dung làn nước mắt:- Em biết tội trạng của em cực nhọc làm anh tha thứ. Nhưng không hẳn mọi chuyện đều không thể cứu vãn vãn. Nếu như như tía gây thiệt thòi cho mẹ anh, thì em đã tìm phương pháp đền bù. Em …Trần Nghiêm ngước phắt lên:- Cô muốn khuấy đụng chuyện gì nữa?- Em...Nhưng anh giảm ngang, đôi mắt nhìn cô như đầy lửa:- cái gì đã qua, tôi cấm cô khuấy rượu cồn lại. Tôi đã ao ước mọi chuyện vào vượt khứ hết, để yên cho chị em tôi quên, nếu cô gây thêm chuyện rắc rối, tôi sẽ thẳng tay cùng với cô đó.Sự giận dữ đột ngột đó khiến Qúy Phi hại run lên. Cô gắn bắp:- Em chưa hẳn là bạn ác, em chỉ ý muốn đền bù thiệt thòi cho mẹ anh, vì cha em gồm lỗi với bác bỏ ấy.- Đền bù nạm nào? Đòi tía cô nên chọn người mẹ tôi à? Tôi mất sĩ diện tới cả nhận sự ba thí của cô ý sao?Qúy Phi bối rối:- Em không cho là như vậy. Em chỉ muốn xin lỗi người mẹ anh.- không cần. Cô không đủ tư bí quyết đâu.Anh bất chợt nheo mắt lại, chú ý cô một biện pháp dữ dội:- giả dụ cô thiệt sự mong chuộc lỗi cho cha cô, thì nên đòi ông ấy ly dị với bà bầu cô đi. Hãy sống phần đời còn sót lại của ông ấy cho mẹ tôi. Cô là bé cưng của ông ấy mà, gì lại không được.Thấy vẻ mặt thất dung nhan của cô, anh mỉm cười gằn:- không đủ can đảm làm phải không? Vậy thì chớ nghĩ mang lại chuyện xin lỗi. Tôi cần vấn đề làm cố thể, chứ không buộc phải khoa trương.Qúy Phi bàng hoàng tới cả không nói được. Cô không giỏi mình nhìn Trần Nghiêm một biện pháp khiếp đảm, sợ hãi hãi. Vẻ mặt của cô làm anh mím môi lại. Khuôn khía cạnh trở đề nghị lạnh lùng.- Đừng sợ. Tôi chỉ muốn thử cô thôi. Tôi không giống ba cô, chỉ biết nghĩ mang đến mình. Tuy vậy suy mang đến cùng, bà ấy cũng chỉ là nạn nhân của ba cô. Bà ấy không đáng chịu đựng thiệt thòi đâu.Anh chợt hoàn thành lại nhìn cô từ trên đầu đến chân, làm cô co fan lại, nép gần kề vào lan can. Anh quan sát cử chỉ của cô ấy một biện pháp lạnh nhạt:- nguyên nhân cô lựa chọn tôi? ma quỷ nào xúi khiến cho cô vậy? Một siêu mẫu như cô, thiếu thốn gì bạn đeo đuổi. Cô nghĩ chỉ cần cô lựa chọn ai kia thì họ sẽ được hân hạnh quy phục sao? Tôi không thuộc những người đó đâu.Qúy Phi đột nhiên đổi giọng:- ngay từ đầu, anh sẽ biết. Lý do anh không một số loại hồ sơ của em ra? Thà là để em đừng gặp anh, có lẽ em vẫn thanh thản hơn.- Đó cũng là việc run rủi mang lại tôi. Ví như tôi đi công tác về sớm hơn thế thì cô đã bị loại ngay tự đầu.Cách thì thầm thẳng thừng của anh có tác dụng Qúy Phi hoàn toàn bị sốc. Từ bé xíu đến lớn, cô chỉ thân quen nghe mọi tín đồ nói chuyện lắng đọng với mình. Một tín đồ lạ nói nặng trĩu cô đã và đang chịu không nổi. Nói gì đến fan mà mình yêu như yêu thương thần tượng.Vậy mà không hiểu biết tại sao cô bắt buộc phản kháng. Chỉ dấn chịu. Và cũng ko thể quăng quật đi. Cô ước ao được ở ngay gần anh, mặc dù chỉ để thấy tầm nhìn ác cảm.Nhưng è cổ Nghiêm đang tước đi mất khoảng thời gian ngắn gần gũi riêng biệt này. Anh nói tiếp cùng với giọng ngừng khoát:- Tôi đã có lần nói cùng với cô, tôi không thích tiếp xúc riêng biệt tư như thế này. Từ bỏ đây về sau ngoài công việc, đừng bao giờ đến gặp mặt tôi nữa.Anh đi lên hiên nhà và xoay lại:- mà lại yêu cầu của quá trình cũng không cần cô gặp mặt tôi. Nếu còn muốn giữ lại chút lịch sự với nhau, thì đừng nhằm tôi cần thấy cô.Qúy Phi không trả lời, cô âm thầm lặng lẽ nhìn anh mất tích sau cửa phòng. Rồi thất thểu đi 1 mình xuống sân. Nổi bi thiết khổ ứ đầy cả tim, làm cho cô bao gồm cảm tưởng ngực mình nặng trĩu._