Trong nội dung bài viết này, Emmanuel luôn sưu tầm những mẩu chuyện ngắn rất hay và ý nghĩa để gửi mang đến tất cả người hâm mộ đầy yêu mến. Mỗi mẩu truyện ngắn sau đây sẽ là những bài học về cuộc sống, quà khuyến mãi cuộc sống ý nghĩa hay rất nhiều lời trung tâm sự bạn bắt buộc đọc nhằm tích lũy thêm kinh nghiệm cho bản thân mình.

Bạn đang xem: Tình yêu tuổi 17


*

► Tôi yêu thích một cô gái, đó là cô lớp trưởng tất cả hai chiếc má lúm xinh xinh và đôi mắt bồ câu biết cười. Cố gắng mà nguyên 1 năm lớp 10 lâu năm dằng dặc, tôi từng ghét thú vui ấy. Tôi ghét cái cô gái ấy, người xuất sắc tất cả số đông thứ và lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ thân thiết với mọi tín đồ xung quanh. Chính cái sự ghét ghen ấy có tác dụng một đứa nam nhi vốn chỉ biết ăn, đùa với nằm như tôi bỗng dưng trở yêu cầu chăm học cho lạ thường. Tôi kiếm tìm mọi phương pháp để giỏi hơn cái đứa tôi ghét.

thế nhưng như một sự sắp tới đặt, đợt random xếp lại địa điểm ngồi đầu xuân năm mới lớp 11 khiến cho tôi ngồi cùng đứa con gái mà tôi từng ghét cay ghét đắng với tôi đã gồm cái quan sát khác về cô gái ấy. Cô lớp trưởng giỏi cười, mê thích được trò chuyện tâm sự với những người khác, cô ấy biết cách lắng nghe, biết phương pháp an ủi và thật sự chăm chỉ, chỉ tất cả mỗi một điều nhưng mà tôi nghĩ rằng chưa tuyệt vời và hoàn hảo nhất ở cô ấy chắc hẳn rằng là cái tính hay cãi. Máu học đầu tiên của năm lớp 10 cô ấy đã ôm đồm nhau với cô giáo hoá không còn 2 ngày tiết báo hại cả lớp công ty chúng tôi mất cục bộ giờ ra chơi làm cho hai tín đồ đó cãi nhau. Cũng chính vì lý do đó mà ngay từ hầu hết kỉ niệm thứ nhất tôi sẽ ghét cay ghét đắng cô gái này. Mặc dù vậy một điều thần hiệu là những người thường cùng cô ấy bào chữa nhau bán sống cung cấp chết không có bất kì ai ghét cô ấy, thậm chí còn là còn quý cô ấy các hơn. Tôi đã đoạt cả 1 năm lớp 10 dằng dẵng để mày mò làm phương pháp nào cô ấy có thể có được kĩ năng thần kì tới như vậy. Và cho năm lớp 11, tôi đang thật sự hiểu. Tôi càng thân với cô bé có tính cách lạ lùng ấy, tôi dần dần hiểu thêm về cô bé mà tôi từng ghét không ít đến vậy. Đằng sau hầu hết nụ cười, phần đông lời an ủi giành cho những bao bọc cô ấy là cả một khung trời tâm sự cô ấy cất trong lòng...

shop chúng tôi thân với nhau hơn, cô ấy coi tôi như người bạn để cô ấy trút thai tâm sự bao thọ cô ấy vẫn đậy kín. Mái ấm gia đình cô ấy không mấy tương đối giả, bà mẹ cô ấy mất lúc cô ấy bắt đầu chỉ lên 10, bố cô ấy chỉ là một trong người nông dân, một người sắm sửa nhỏ nhằm trang trải cho cuộc sống đời thường của một mái ấm gia đình gồm bố, cô ấy, và hai đứa em bắt đầu chỉ học Trung học cơ sở. Hoá ra ẩn dưới thành tích xuất sắc bao gồm cả học tập lẫn buổi giao lưu của cô ấy là 1 sự cố gắng đến phi thường. Không tính giờ học tập ở trường, cô ấy ở trong nhà phụ ba xếp hàng, chăm lo em, công việc của cô ấy thường chấm dứt lúc về tối muộn, và cô ấy sẽ ban đầu học bài từ 11 12h tính đến 2 3h sáng. Đó là vì sao tại sao tôi thường dễ thấy cô ấy thời gian nào cũng như buồn ngủ tung rời từng khi đến lớp và cứ từng buổi học tập lại yêu cầu chạy mang đi rửa mặt tới vài lần. Can đảm, kiên cường và chịu đựng khó, tôi dần chuyển từ ghét, sang trọng ngưỡng mộ, rồi thích cô nàng ấy. Tôi ham mê chọc cô ấy, chọc "cái đồ gia dụng Heo Lười chân ngắn xuyên ngày chỉ biết ngủ" cứ các lần bị tôi chọc là cô ấy lại đuổi theo đe đánh tôi.

nhờ cô ấy mà xuất phát điểm từ một đứa lười học, tôi dần dần học tương đối hơn toàn bộ các môn và giờ thì tôi giữ lại lực học gần như ngang bằng cô ấy. Công ty chúng tôi giúp nhau học, cô ấy góp tôi học hoá, bởi nhờ ơn phước của cô ấy ấy năm lớp 10 tôi dần mất gốc luôn hoá vị giáo viên hoá cùng với cô ấy toàn nói ngữ điệu ngoài hành tinh. Còn tôi giúp cô ấy học tập tiếng Anh, trí nhớ của cô ấy ấy cực kém, lúc nào thì cũng than với tôi học tập mãi vẫn cấp thiết thuộc được từ vựng. Công ty chúng tôi thường đạp xe bên nhau đến trường, thật ra tôi tất cả xe máy, nhưng tôi thường tốt kiếm cớ xe hỏng để đánh đấm xe cùng cô ấy và chúng tôi cùng nhau nhẩm trường đoản cú vựng vào từng sớm đi học. Tôi yêu thích cô ấy, đơn giản như vậy, cơ mà tôi chưa từng ngỏ lời với cô ấy, tôi mong muốn giữ tình bạn của hai đứa bền bỉ và đẹp mắt như vậy đông đảo năm sau cùng của tuổi học trò.

Xem thêm: Cận Cảnh Dàn Xe Siêu Trường Siêu Trọng ' Chở Tàu Metro Số 1

Đến gần thời điểm cuối năm lớp 11, tôi thấy cô ấy hay than mệt, đau đầu, thực trạng học tập của cô ý ấy cũng sụt giảm đáng kể. Bao gồm buổi tới trường cô ấy nằm gục lên bàn, tôi hỏi cô ấy có tác dụng sao, cô ấy chỉ bảo chắc hẳn chỉ trúng gió thông thường thôi phải tôi chưa hẳn lo đến cô ấy. Tôi vẫn tồn tại hay đùa: "Heo lười ngủ không ít với lười vận động yêu cầu mới chống mặt đó" cô ấy nheo mặt, rồi lại đuổi tôi một trận. Mọi lần tôi ghẹo cô ấy như vậy, tôi thấy cô ấy hơi hơn khôn cùng nhiều.

cuối năm lớp 11, dìm được công dụng cuối kì tôi thấy cô ấy buồn, điểm của cô ấy không thể cao như trước nữa. Hè năm ấy, cô ấy bảo, cô ấy đang quyết trung ương học lại tự đầu, cô ấy đề xuất đạt hiệu quả thật tốt, nhằm đậu vào trường nhưng mà cô ấy mơ ước, để kiếm ra tiền lo cho bố, lo mang đến hai đứa em. Cô ấy ao ước trở thành một phép tắc sư, cô ấy bảo cô ấy phải đòi lại vô tư cho chị em cô ấy, người thiếu phụ tội nghiệp bị áp bức sức lao động cho kiệt quệ mà chết nhưng chỉ được bồi thông thường có vài chục triệu đồng trong lúc kẻ xấu xa kia vẫn còn đấy lởn vởn quanh đó vòng luật pháp và áp bức sức lao động của biết bao con fan tội nghiệp khác. Cô nàng ấy gồm ước mơ thiệt đẹp, còn tôi thì vẫn còn đó đang mơ hồ nước về sau này của mình. Cô ấy vu vơ với tôi: "Ế, nếu chưa có dự định gì thì ông demo học bác bỏ sĩ đi, học rồi chữa không tính phí cho tui cái chứng bệnh đau đầu dai dẳng này với, đi kiểm tra sức khỏe ở cơ sở y tế tỉnh chưng sĩ chỉ nói tui thiếu thốn ngủ trong những khi tui ngủ như heo vậy á!” nuốm là tôi vẫn có mục tiêu cho cuộc sống mình, tôi buộc phải học thiệt giỏi, đậu trường y với sẽ là bác sĩ riêng cho người tôi thích.

mùa hè năm ấy, mỗi sáng sớm cứ 5 giờ, tôi lại qua nhà call cô ấy dậy với cả hai thuộc đi thể dục, tôi dặn cô ấy ngủ sớm hơn nhằm ngày bữa sau tôi sẽ chưa phải dắt con heo sẽ trong trạng thái bi ai ngủ sút xe dọc mọi nẻo đường quê. Vừa đi, tôi vừa dùng kiến thức đầy ắp với bộ nhớ siêu phàm trong đầu mình nhằm truyền mang lại cô ấy nghe về văn sử địa, thứ cô ấy buộc phải để đậu vào trường đại học mà cô ấy muốn. Cô ấy thiết yếu nhớ nổi, shop chúng tôi chật vật vị trí nhớ của cô ấy ấy cực kém. Tôi phải cùng cô ấy học, tất cả một bờ hồ lanh tanh mà shop chúng tôi kiếm được sau khoảng thời gian khai phá mọi dọc đường gần quần thể tôi ở, cửa hàng chúng tôi thường mang lại sớm, ngắm rạng đông và ngồi ở gốc cây sống đó bên nhau học bài. Cô ấy đùa: "Trí nhớ tui kém thế, lỡ về sau tui bỏ quên ông là ai, ông có ảm đạm không?" Tôi gạt đi: "Cái đồ nhỏ heo ngu này, bà quên tui đã học làm bác bỏ sĩ hả, bà mặc dù có quên tui thì tui cũng phải bởi mọi cách chữa được mang lại bà!" Cô ấy cười, hai con mắt bồ câu nhắm híp lại...

Năm lên 12, công ty chúng tôi học khác lớp, cô ấy học xã hội yêu cầu chuyển lớp khác, tôi vẫn học tập ở lớp từ bỏ nhiên. Tôi không hề là fan đập cô ấy dậy mỗi một khi cô ấy ở gục lên bàn nữa. Nhưng shop chúng tôi vẫn cùng cả nhà đến trường, tôi thường xuyên hay đạp xe qua rủ cô ấy, có những ngày cô ấy mệt quá, tôi thường chủ động chở cô ấy cho trường. Khoảng giữa năm lớp 12, cô ấy liên tiếp nghỉ học, tôi vẫn hay qua nhà để giúp đỡ cô ấy giữ hộ giấy xin phép. Cô ấy nói cùng với tôi là có bao giờ nghỉ các thế này năm cho tới cô ấy lại yêu cầu học lại không, tôi hay gõ vơi vào đầu cô ấy: "Cái đồ vật Heo ngốc, nếu không đến lớp thì tui qua nhà dạy đến bà!"

Sau đợt nghỉ tết vừa rồi, chúng tôi lại buộc phải nghỉ kị dịch, cô ấy bảo sẽ nên tranh thủ ra tp khám lại xem cố gắng nào, vậy là cô ấy lên tp khám bệnh. Hồi cô ấy lên thành phố, tôi với cô ấy ko liên lạc cùng nhau nhiều, tôi sợ hãi cô ấy mệt yêu cầu không lỡ làm cho phiền. Hôm đó cô ấy nhắn cùng với tôi, cô ấy bảo: "Lỡ tui mà bị tiêu diệt ông có bi ai không?" Tôi dập ngay: "Chết gì cơ mà chết, nói gở ko à, bà còn phải sống và để được tui tận tâm khám đến chứ!" "Ừ đúng rồi nhể, bắt buộc sống và để được ai kia làm bác bỏ sĩ riêng nữa..."

thứ 6 ngày 13 mon 3 năm 2020. Trời đổ trận mưa tầm tả sau rộng 5 mon trời không một giọt mưa rớt xuống. Tôi cảm nhận một tin nhắn từ cậu ấy ngắn gọn chỉ 3 chữ: "Tui phù hợp ông!" Tui rep lại với giọng đầy trêu đùa: "Uống thuốc khám đa khoa nhiều quá nay bị ấm đầu à, lo nghỉ mang đến khỏi, mê say gì mà lại thích!" lời nhắn được nhờ cất hộ đi, mang lại ngày bữa sau tôi vẫn chưa thấy cô ấy coi tin nhắn. Tôi đâu bao gồm hề tốt biết là... Ngay lập tức sau lời nhắn đó, cô nàng tôi thích cần trải qua ca mổ xoang để vứt bỏ khối u sống não, và này cũng là tin nhắn cuối cùng cậu ấy dành riêng cho ai đó trong cuộc sống này. Tôi chưa kịp nói... Tôi chưa kịp cho cậu biết là tôi yêu thích cậu nhiều tới nhường nào, vậy mà không kịp nữa rồi, thiếu nữ tôi thương thật sự sẽ bỏ trái đất này nhưng chẳng đợi tôi tài giỏi để chữa mang đến cậu ấy... Xin lỗi cậu, có những khẩu ca trong tim nhưng tôi còn còn chưa kịp nói... Tôi vẫn sẽ học, học tập thật tốt để trở thành chưng sĩ giống như cậu hy vọng muốn... Liệu gồm phải là về sau tôi sẽ cứu sống không ít người, cơ mà lại tất yêu cứu được cô gái tôi yêu mến không? Tuổi 17... Tôi mất cậu thật rồi...

*