Tôi 28 tuổi, nhân viên văn phòng với tầm lương được xem như là tốt ngơi nghỉ quê, lấy chồng gần 4 năm, có bé gái 2 tuổi rưỡi xinh xắn, xứng đáng yêu.

Bạn đang xem: Sống chung với em gái

Chồng tôi siêu yêu thương vợ con, bao gồm hiếu với các cụ nội ngoại, biết đun nấu ăn, liên tục giúp vợ làm việc nhà. Nói chung, tôi ko chê ông chồng điểm gì. Cha mẹ chồng cũng rất tốt, thân thương tôi. Cuộc sống đời thường tưởng bởi thế là yên ấm nhưng và đúng là không bao gồm gì trả hảo.

Hồi tôi mới về làm cho dâu, cũng thời đặc điểm này mẹ ck của em gái ông xã tôi nghịch cờ bạc bẽo nên phải bán nhà đất đang ở để trả nợ. Vợ ông chồng em và phụ nữ 3 tuổi phải chuyển về đơn vị mẹ ông xã tôi ở. New về làm cho dâu, tôi cũng thấy phiền phức vì sống cùng nhà cùng với em rể nữa. Nhà ông xã tôi gia đạo bình thường, căn nhà một tầng tuy thoáng rộng những chỉ có hai chống ngủ. Tía mẹ ông chồng phải dường phòng đó đến vợ chồng em, ông bà ngủ xung quanh phòng khách. Tôi không để tâm, 1 phần vì thuộc típ người dễ tính, phần nữa cũng thấy tội cho yếu tố hoàn cảnh của em. ông xã tôi và tía mẹ ck rất yêu đương em, yêu quý cháu. Những chuyện em nói không hay tuy nhiên tôi đều vứt qua.

Xem thêm: Áo Công Sở Cho Người Mập Mặc Vào Là Đẹp, 31 Các Mẫu Công Sở Cho Nàng Béo Ý Tưởng

Gần đây, tôi thường xuyên bị stress, đôi lúc không mong muốn về nhà vì nhìn thấy em ông chồng lại thấy bực mình, cực nhọc chịu. Em tiếp tục nói cơ mà không suy nghĩ, trước đó tôi hay bỏ qua mất vì nghĩ tính em như thế, rồi các lần vượt tôi không chịu đựng được. Tôi sinh em bé xíu được 6 tháng thì phải trở lại công việc. Em nói tôi phải trả tiền làm việc nhà mang đến em, trả tiền trông nhỏ cho bà mẹ (lúc đó em trong nhà trông con, không đi làm). Việc nhà em làm nhưng mà tối đi làm việc về tôi cũng luôn tay, cọ bát, phụ làm bếp cơm, dọn dẹp... Tôi không hề mong muốn em ở nhà để làm việc nhà làm gì, nhiều khi cảm thấy khôn cùng ngại yêu cầu chủ nhật thường xuyên tranh làm hết.

Giờ em đi làm việc lại được một năm, tự khi đi làm việc em không phải làm việc nhà gì. Em đi làm việc về thì con đã được bà cho ăn, rửa mặt rửa; tôi lau nhà. Tôi rất giận dữ việc sau thời điểm ăn dứt em ngồi chơi điện thoại, mình tôi dọn dẹp mâm bát, cả mọi hôm có khách cũng thế. Có lần tôi nhắc nhở, em lại nói: "Mẹ vẫn bênh em, chị trong nhà ngoại cũng được thế thôi".

Hồi mới đi làm lại sau sinh, con ở nhà với bà nội, em bảo tôi đi làm suốt ngày, tôi chưa phải mẹ bé; với cùng một người bà bầu thì lời nói đó thực sự xúc phạm. Rồi tất cả lần em nói một câu: "Vợ hoàn toàn có thể bỏ được dẫu vậy em gái thì không", thiếu hiểu biết sao ông chồng thương em các thế mà lại em lại hy vọng anh trai không hạnh phúc, trong khi vợ ông xã tôi đang sinh sống rất lặng ấm. Gồm lần, vì một chút ít chuyện nhỏ tuổi mà em bào chữa nhau cùng với ba, nói tía không được trò trống gì, trù ẻo ba chết sớm. Tôi sốc khi em thổ lộ câu đó với cha đẻ mình.

Vợ ông xã em cũng hay cãi nhau. ông chồng em lạnh tính, những lần bào chữa nhau trong khi đang ăn uống cơm gồm mặt cha mẹ vợ cơ mà em rể nói cùng với vợ: "Mày tất cả tin tao mang lại mày ăn uống đánh không". Tôi rất khó tính những lần như vậy, dù đã vai trung phong sự với ck nhưng không giải quyết và xử lý được gì. Ba mẹ ông xã và ông xã bảo biết tính em nó vậy rồi, không chấp. Tôi phải làm sao để cảm thấy dễ chịu hơn dù biết sau này em sẽ đưa đi thôi. Phụ huynh chồng em vẫn xây được căn nhà khác, anh rể cũng có thể có điều khiếu nại phụ giúp, nhưng mái ấm gia đình em vẫn chưa chịu về?